Một cái vali khác đựng những bộ quần áo xinh mà Ngô Tiểu Thanh cho con gái, một năm bốn mùa đều , ngay cả lễ phục cũng chuẩn xong.
Một cái vali cuối cùng là đồ dùng cá nhân của Lạc Di, chỉ là mấy thứ đồ vật linh tinh mà thôi, nhiều thứ cô định mang theo, thể mua ở nước ngoài mà, chỉ cần mang theo tiền là .
cha nhất định bảo cô mang theo, lỡ như mua thì ?
Cô lo lắng nhất là thế nào để mang máy tính xách tay nước ngoài, đây là sản phẩm khoa học kỹ thuật mới nhất, còn đưa thị trường, nhưng trong đó chứa nhiều tư liệu, cô xây dựng một phòng thí nghiệm ở nước ngoài, vì thể dùng tới nó.
Quên , chỉ cần đề cập với cấp là , gặp vấn đề khó khăn thì cứ tìm tổ chức.
Trước khi , cô cố ý đến nhà thầy Mạc một chuyến, để chào tạm biệt thầy Mạc và sư mẫu, sư mẫu ôm cô hốc mắt hồng hồng, luyến tiếc.
Ông Tiêu và bác sĩ Lý cũng sầu não, nhưng mà một thể , một thì ở chăm sóc việc ăn, cũng thể theo qua nước Mỹ.
Rốt cuộc cũng đến ngày rời , Lạc Di sáng sớm dậy, cha cô bận rộn chuẩn đồ đạc, tay của Lạc Nhiên buộc băng vải, nhưng thần thái của vô cùng sáng lạng.
Cậu phép nước ngoài , mặc dù chỉ thể ở đó một tuần, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ.
Lạc Di ăn điểm tâm do cha tỉ mỉ chuẩn , đó tạm biệt với ông Tiêu và thầy thuốc Lý, một nhà quần áo ngoài chuẩn xuất phát.
A Văn xách hành lý ngoài, mở cửa , thấy ở bên ngoài cửa mấy đang , “Bộ trưởng Nhiếp, xin chào.”
Lạc Di híp mắt chào hỏi, “Bác , bác tới tiễn cháu ? Không cần cố ý một chuyến như ạ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-800.html.]
Lúc nên tạm biệt cô đều tạm biệt xong, cô để cho khác đưa tiễn , cho nên ngay cả thời gian bay cũng lừa gạt .
Nhiếp Khôn Minh tức giận lườm cô một cái, “Bác sẽ cùng đưa cháu nước ngoài đấy.”
“Hả.” Lạc Di ngây ngẩn cả .
Nhiếp Khôn Minh chỉ hai nữ một nam ở phía , “Đây là A Phượng và A Quyên, hai họ sẽ là vệ sĩ của cháu, cháu là con gái, đôi khi cũng cần vệ sĩ nữ.”
Lúc là do ông sơ sẩy, bây giờ nước ngoài càng canh phòng nghiêm ngặt thật là chặt chẽ.
Ông chỉ một đàn ông trung niên mập mạp khác, “Đây là lão Phương, nấu đồ ăn ngon, ông am hiểu về các món ăn Chiết Giang và món ăn Tứ Xuyên, tay nghề điểm tâm càng giỏi, ông sẽ là đầu bếp riêng của cháu.”
Chỉ vì cô thích ăn, ông cố ý sắp xếp thêm đầu bếp riêng cho cô.
Lạc Di trợn mắt há hốc mồm, ngay cả đầu bếp cũng mang theo ? Người khác nước ngoài đều là đơn độc một , mà cô nước ngoài dẫn theo cả một đội ngũ theo. “Không cần như ạ.”
Nhiếp Khôn Minh vô cùng lo lắng cho cô, con nhóc ở trong nước thường xuyên gây chuyện, ông còn thể thu dọn cục diện rối rắm cho cô, nhưng bây giờ nước ngoài...
“Cháu chỉ cần yên tâm học tập cho , cần gì cả, tranh thủ sớm học xong về nước, tất cả đều đang chờ cháu.”
“Vâng ạ.” Lạc Di cảm động, bọn họ thật sự tôn trọng cô, cho cô hưởng những loại đãi ngộ nhất.
Ngoại trừ Lạc Di, một nhà Lạc Quốc Vinh là đầu tiên xuất ngoại, cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, tâm trạng hưng phấn đều bộc lộ ở trong lời .
Diệp Gia Thụ, Trần Tiểu Đông, Vương Tinh, Lục Tiệp, Trình Tiền năm sớm chờ ở sân bay, trong nháy mắt khi thấy Lạc Di, bọn họ hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như thấy đáng tin cậy ở bên cạnh.