Giáo sư lập tức : "Chắc chắn là , năng lực đó.”
Fath cảm thấy chịu mười ngàn điểm sát thương, chút khó chịu: "Coi thường khác quá đấy, tùy tiện cũng mấy cái đề đơn giản như thế .”
Vừa câu , Fath nghênh đón vô ánh mắt khác thường, hiểu gã cảm thấy bất an.
Vị giáo sư lập tức chế nhạo: "Đề đơn giản? Đây là thuật toán liên quan đến hệ thống truy đuổi định vị vệ tinh đấy, nước Mỹ cũng chỉ mới bắt đầu nghiên cứu thôi, nếu năng lực như thế thì mời tới viện nghiên cứu công tác nhé.”
Fath: "..."
Đề mà gã tưởng đơn giản, thật là đề vô cùng khó?
Cho nên, gã gài? Gài trong vô hình, khiến gã chuyện vô cùng bẽ mặt như thế!
Gã âm thầm chịu thiệt trong tay Tiêu Thanh Bình vài mới tâm phục khẩu phục.
Không ngờ một cô gái tần thường gài như thế?
Mẹ nó, chỉ thông minh cao thì ngon lắm , học sinh giỏi thì ngon lắm , nhưng cũng thể ức h.i.ế.p khác như thế !
Fath dẫn theo một đám đến, lớn tiếng hô: “Mọi đều câu hỏi cô đưa vấn đề, cô cố ý chơi .”
Ánh mắt Lạc Di liếc qua , mấy đó đều tuổi , đều mang vẻ mặt dò xét.
Khóe miệng cô nhếch lên: “Có vấn đề gì ?”
Fath tức giận nhảy dựng lên: “Đây là thuật toán của hệ thống theo dõi vệ tinh, cực kỳ khó, cô cũng giải, cô mang đến lừa ?”
“Cực kỳ khó ?” Lạc Di giật lấy tờ đề, lấy bút , xoành xoạch một lúc thuận tay ném : “Được .”
Fath cảm thấy vô cùng nhục nhã: “Cô chỉ bậy một đáp án giả thôi, cô coi là kẻ ngốc…”
Một đàn ông đầu hói cầm tờ đề lên, hai mắt phát sáng: “Đáp án đúng, bạn học , tự em giải ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-823.html.]
Lạc Di tủm tỉm gật đầu: “ nha.”
Fath sợ ngây , điều khoa học.
Một đàn ông mập mạp cũng hứng thú hỏi: “Có thể cho tư duy của câu hỏi ?”
“Đương nhiên thể.” Lạc Di nở nụ mấy câu, logic chặt chẽ, mỗi bước đều tư duy đều rõ ràng.
Mọi say mê, liên tục gật đầu, cô hiểu thật chứ giả vờ hiểu.
Mọi ngờ cô còn nhỏ nhưng sâu sắc.
Người đàn ông đầu hói như thấy kho báu: “Em cũng tư duy giống , thật khiến ngạc nhiên.”
Ông khẳng định suy nghĩ nhưng , đây chỉ là trùng hợp ?
Ông đưa một câu hỏi, bảo Lạc Di giải đáp. Fath lặng lẽ liếc cô, các loại ký hiệu khác mà đau đầu.
Lạc Di suy nghĩ một lúc, bắt đầu thoăn thoắt lên giấy, đàn ông đầu hói càng xem càng kích động, hai mắt đều sáng lên: “Bạn học , em vô cùng xuất sắc, tán thưởng em. đang nghiên cứu đề tài , em tham gia ?”
Người khác thì cầu xin ông để tham gia, nhưng ông chủ động mời cô.
Ông cảm thấy, sinh viên mà tham gia sẽ mang đến một bất ngờ lớn.
Lạc Di ngơ ngác mở to mắt: “Thầy là?”
“ là giáo sư Joseenna, dạy Vật Lý và Toán ở MIT và Harvard.” Người đàn ông đầu hói nhiệt tình: “ , quên hỏi em, em tên gì? Em học trường nào?”
Lạc Di các giáo sư ở Mỹ thể việc bán thời gian ở nhiều trường đại học, càng xuất sắc thì thêm càng nhiều: “Em tên là Leyi, học chuyên ngành máy tính trường Harvard.”
Giáo sư Joseenna cảm thấy cái tên quen tai, nhưng nhất thời nhớ , nhưng đồng nghiệp bên cạnh ông ngạc nhiên kêu lên.
“Leyi? Em mấy luận văn liên quan đến hệ thống thông tin di động cầu ? Mạc Kính Tùng là giáo viên của em hả?”
Lạc Di nhướng mày: “ , thầy thầy ?”
Giới học thuật thực sự nhỏ, dù trong ngoài nước cũng đều bạn bè.