Nhà ngoại giao Chương hít sâu một : “Bác , bác sẽ liều c.h.ế.t thành nhiệm vụ, thành công cũng thành nhân.”
Tưởng Kiện Vân và Lạc Di hàn huyên vài câu với trong phòng khách, Lạc Di mời ăn mấy món ăn ngon, bánh dày, bánh tổ, há cảo, sủi cảo, tất cả đều là món ăn vặt yêu thích của Lạc Di.
Tưởng Kiện Vân ăn khen dứt miệng: "Đồ ăn vặt ở chỗ cô còn ngon hơn ở ngoài bán nhiều, mùi vị cứ gọi là tuyệt vời."
Lạc Di híp mắt gật đầu: "Đầu bếp nổi tiếng , tất nhiên khác ."
Tưởng Kiện Vân ăn một chiếc sủi cảo tôm, miệng đầy vị mặn mà: "Cô đào thế? Hôm nào cần cho mượn dùng chút nhé."
Lạc Di gặm bánh dày, bánh ngọt mềm dính răng: "Này… Lời tính, đấy là bên phái cho , tiền lương cũng cần trả."
Bộ dáng tham ăn của cô cứ như một cô nương hiểu sự đời, nhưng lời cô bộc lộ một thông điệp khác hẳn.
Tưởng Kiện Vân: …
Không thể tiếp tục trò chuyện về đề tài nữa, đổi cái khác .
" xem hết mấy nhà máy bên Stanford , , dây chuyền sản xuất lắp ráp hiện đại, hẳn mô hình nên nhập nước."
"Ừm." Lạc Di gật đầu, rõ ràng là hề cảm thấy hứng thú.
Sau khi đến Mỹ cô từng qua đó một chuyến , đưa tư liệu của máy ghi âm và mp3 đời thứ hai cho bọn họ, để bọn họ cải tiến.
Mới đây họ còn với cô rằng cải tiến xong, chỉ còn chờ thời cơ tung .
Tưởng Kiện Vân tiếp tục cuộc trò chuyện lúng túng: " cũng đến thung lũng Silicon một chuyến, cảm thấy ấn tượng, nước cũng cần một thung lũng Silicon của riêng ."
"Chắc chắn ."
Tưởng Kiện Vân chợt nhớ đến một chuyện: "Phải , đưa điện thoại cho cô lưu , việc thì cứ đến tìm ."
"Được thôi…" Lạc Di lấy điện thoại di động thì nó liền vang lên: "Thật ngại quá, tiếp điện thoại ."
"Ada, chuyện gì thế?"
Ada vội vàng hỏi: "Em chuyện Helen lén mở một hãng điện tử ? Sản phẩm của nhà cô giống hệt em, , còn hơn nhà em một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-830.html.]
Lạc Di thoáng nhướng mày: "Chị rõ hơn chút ."
Vậy nên mới đưa xe cho cô, còn đưa vương miện nhỏ? Này là hối lộ cô , đại biểu cho lời xin nhỉ?
Giọng Ada chút khác thường: "Bút ghi âm thể ghi đến nửa tiếng, mp3 thể tải xuống tận 75 bài hát, Annie, bây giờ?"
Nhận sự so sánh, vẻ mặt Lạc Di cực kỳ bình tĩnh: "Thế , phát hành thị trường ?"
"Ngay ngày ."
Lạc Di híp mắt , còn nhiều thời gian lắm: "Được, em , hôm nào mời chị ăn cơm."
Cô quả quyết cúp điện thoại, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Vừa còn như một cô gái nhỏ ngây thơ, giờ chuyển sang vẻ mặt lạnh lùng, cứ như biến thành một khác .
Tưởng Kiện Vân thầm kinh ngạc: "Lạc Di, thế? Cô gặp phiền phức gì ? giải quyết giúp cô."
Khóe miệng Lạc Di khẽ cong lên: "Nhà ngoại giao Tưởng , là chúng gặp phiền phức, nhất quyết đoạt mối ăn của chúng ."
Tưởng Kiện Vân lập tức ngay , con nó, đoạt tiền bọn họ á, thì .
"Là ai? Nhanh rõ , rốt cuộc xảy chuyện gì?"
Lạc Di tính gì đó thì chuông điện thoại vang lên, cô cúi đầu liếc mắt , ánh mắt thoáng trầm xuống, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
Cô nhấn nút bật loa ngoài, giọng Helen lập tức truyền đến: "Annie, cô đang ở ? gặp cô một ."
Lạc Di nhẹ phe phẩy tóc, canh thời điểm trùng hợp đến , hai lén lút thông đồng với ?
Chuyện càng lúc càng thú vị.
"Có việc cứ qua điện thoại ."
Giọng cô lạnh lẽo, bên chợt im lặng chừng ba giây: "Thật xin , … Rất xin , một việc chính cũng thể chủ ."
Lạc Di nhíu mày, thật sản phẩm cạnh tranh vẫn luôn xuất hiện như măng mọc mưa, hiếm lạ gì một hãng như .
ban đầu từng là đồng bạn hợp tác, giờ trở thành đối thủ, biến hóa lớn.