Lạc Di bưng hộp múc một muỗng cơm chiên ăn, chua chua ngọt ngọt, khơi dậy khẩu vị.
"Anh cũng ăn , một em ăn hết ."
Tiêu Thanh Bình ứng tiếng, cầm bát dự phòng múc một chút cơm chiên, vẫn là cơm nhà ăn ngon.
Hai coi ai gì cứ mặc sức ăn, động tác tự nhiên điềm tĩnh, chút bồn chồn.
Họ ăn đầy lịch sự, lễ nghi dùng cơm tuyệt hảo, bình thường.
Mọi trân mắt bọn họ, khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Để họ ăn cơm, còn ăn ngon như , đúng là phát điên mà.
Lạc Di ăn no , còn dư hơn phân nửa, Tiêu Thanh Bình xử lý hết, ăn để chút đồ thừa nào.
Mọi thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong.
Kết quả A Phượng đưa trái cây tráng miệng lên, trái cây đủ sắc màu rưới thêm một tầng sữa chua, mỗi miếng thịt quả đều sữa chua sóng sánh bao trùm, quá mê .
Mẹ nó, chịu thôi ? Đồ tư bản ác độc! Cả cảnh sát cũng sắp nhịn nổi nữa .
Lạc Di nếm thử một miếng, khẽ gật đầu: "Hôm nay hoa quả tươi thật."
A Phượng lập tức lấy bút ghi : "Cô thích thì chút nữa mua thêm."
Kiểu cách quý tộc khiến vô ghé mắt liếc , cũng khiến vô ngưỡng mộ.
Cửa phòng giải phẫu bật mở, Hitoko Kuroki mặt trắng hếu đẩy , nhưng bất ngờ là cô đang tỉnh.
Người gia tộc Kuroki nhào tới, dồn dập gặng hỏi: "Hitoko, xảy chuyện gì ?"
Hitoko Kuroki nhận tín hiệu của cha thì ánh mắt chợt hiện vẻ rét lạnh, cô run rẩy chỉ về phía Lạc Di: "Cô bỏ thuốc con, mau bắt cô ."
Tập thể gia tộc Kuroki lập tức bùng nổ: "Mấy cả chứ? Cảnh sát, mấy còn tay ?"
Cảnh sát chút do dự, liếc mắt quan lớn chính phủ, chờ nhận chỉ thị.
Viên quan thoáng nhíu mày, như đang suy nghĩ gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-870.html.]
Lạc Di chậm rãi bước tới, mặt đầy vẻ thương cảm: "Hitoko Kuroki, cho cô một cơ hội cuối cùng, lặp nữa."
Lửa hận trong lòng Hitoko Kuroki bốc cháy hừng hực, tại cô cũng ngã xuống, tại con đàn bà còn yên như ?
Rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào?
Nhất thời cô nghĩ mãi thông, nhưng cô hiểu một chuyện, chỉ sợ là cô Lạc Di gài bẫy.
"Vì Blake nên cô hận ! Cô hủy hoại ! Blake, còn ở cạnh phụ nữ độc ác xa như ?"
Tiêu Thanh Bình cảm thấy chán ghét tột cùng: "Quả là bệnh, cần uống thuốc thêm."
Ông Kuroki tức điên : "Blake, ngờ là như thế, thật sự thất vọng, sẽ khiếu nại lên trường của , sẽ bỏ qua cho bất cứ ai dám tổn thương nhà Kuroki chúng ."
Tiêu Thanh Bình trầm như núi, nhếch khóe môi nhạt: "Gấp gáp gì chứ? Chờ thầy hẵng ."
Ông Kuroki híp mắt , đôi nam nữ trẻ tuổi thật trưởng thành thể tưởng tượng nổi, khác hẳn với những bạn đồng trang lứa.
Càng thế, ông càng bọn họ.
Bọn họ sẽ mang lợi ích lớn cho gia tộc Kuroki.
Một giọng kinh ngạc vang lên: "Giáo sư ."
Cả đám vây , kéo tay thầy hỏi han ân cần, mãi đến khi bác sĩ gì nguy hiểm, chỉ cần tĩnh dưỡng hai ngày là thì mới thở phào một .
Quan viên chằm chằm giáo sư: "Giáo sư Francis, ông thể kể chi tiết cho rốt cuộc xảy chuyện gì ?"
" cũng rõ." Sắc mặt giáo sư Francis tệ: " dám lấy danh dự của thề, hút ma túy."
Ông vốn là thông minh, đến lúc còn gì rõ nữa?
Chắc chắn là ông bẫy, vấn đề là, do Lạc Di? Hay vẫn là Hitoko Kuroki?
Ông thông minh cả đời, bất ngờ ngã xuống vũng nước tù , cả đều bùng nổ.
Nếu để ông tra , chắc chắn ông sẽ tha cho hại .
Quan viên cũng chân tướng: "Ông thuật cả quá trình ."