Ông Hitomi nghiến răng nghiến lợi, còn điên cuồng cứu vãn thể diện: "Nó hút nhiều quá, đầu óc còn tỉnh táo, những lời linh tinh như thế thể coi là thật ."
Ông cam lòng chịu thất bại, mỉm với cảnh sát: "Làm ơn hãy kiểm tra nữa."
Nữ cảnh sát kiểm tra một lượt: "Không ."
Ánh mắt của ông Hitomi lóe lên: "Túi xách của cô , lục soát cả vệ sĩ của cô ."
Lạc Di mỉm đưa một chiếc túi qua, chiếc túi nhỏ, chỉ chứa một cuốn sổ ghi chú, một cây bút máy, bút ghi âm, còn vài thanh sôcôla.
Lục soát một lượt các vệ sĩ, nhưng tìm thấy gì.
Môi ông Hitomi run run, đầu ong ong, mắt tối sầm .
Lạc Di khẽ nhếch môi: "Các thua , chuẩn đồ đạc xong , bất cứ lúc nào sẽ đến tiếp quản."
Người của gia tộc Hitomi tức giận lo lắng, thể thế ? Chỗ tương đương với một nửa tài sản của gia tộc.
ông Hitomi giật , khép nép : "Tiểu thư Lạc Di, chúng hãy bàn bạc kỹ càng nhé, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, sẵn sàng xin cô, tặng cô một căn nhà coi như nhận ."
"Muốn quỵt nợ?" Lạc Di vốn dĩ lấy căn nhà , lợi dụng lúc ông bệnh, lấy mạng ông .
Tuyệt đối thể để cho gia tộc Hitomi cơ hội ngóc đầu.
"Giáo sư, còn hai vị , các ông đều thấy chứ, gia tộc Hitomi là một gia tộc vô đó, ông coi thường các ông, nhạo các ông, bỡn cợt với các ông giữa các tràng vỗ tay, còn dương dương tự đắc."
Vốn dĩ trong lòng Mỹ tức giận, nhưng bây giờ càng tức giận hơn.
Đặc biệt là giáo sư, sự thật là ông lừa.
ông Hitomi thầm lo sợ: "Không , đừng hiểu lầm, thực sự như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-875.html.]
Ông quyết định giá họa cho khác, chĩa mũi dùi thẳng Tiêu Thanh Bình: "Blake, đây chỉ là chuyện tình yêu giữa và Hitomi, tại lớn chuyện lên như ? Điều đó cho tất cả ..."
Đến lúc , ông vẫn cố gắng thoát khỏi nó.
Tiêu Thanh Bình càng tức giận, sắc mặt càng bình tĩnh: "Suýt nữa quên mất, Hitomi Kuroki từng rằng, quan hệ tình cảm đúng đắn với ông Hitomi cơ đấy."
Thật khiến kinh tởm? Ai ?
Lạc Di sửng sốt: "Trời ơi, sớm bọn họ biến thái , nhưng ngờ biến thái đến như ."
Ông Hitomi mặt xanh mét, chó má, là đá từ trong gầm cầu, hôi cứng.
"Nói bệnh tâm thần, các cũng tin ? Quá đơn giản quá ngây thơ."
Cái cớ bệnh tâm thần thực sự hữu ích.
Lạc Di khỏi vui mừng: "Không thể tin? Cô còn , ông ngoại tình với dì của … Ông bỏ tiền xây dựng phòng thí nghiệm cho giáo sư, là vì động cơ khác, đơn thuần là chỉ chia sẻ kết quả nghiên cứu khoa học..."
Cô linh tinh, nhưng trong đó một phần sự thật, ông Hitomi cực kỳ hoảng sợ: "Im , tất cả đều là dối trá."
Mọi đều thấy, còn giáo sư thầm sợ hãi.
Lạc Di nhún vai, một câu đầy ẩn ý: "Trên đời bức tường nào kín gió cả, ông Hitomi, một tuần nữa sẽ đến nhận những gì thuộc về ."
ông Hitomi bắt đầu uy hiếp: "Tiểu thư Lạc Di, cô nhất thiết như ? Cô chẳng mất mát cái gì, hà tất cố gắng khó như thế? Có bao giờ suy xét đến tình hữu nghị giữa hai nước ?"
Có qua mới là hữu nghị, gây áp lực một phía, thế mới là bá quyền.
Giọng điệu của Lạc Di vô cùng đau xót: "ông Hitomi, thứ ông mất chỉ là một tiền nhỏ nhoi, còn , thứ mất chính là lòng tự trọng gì sánh của đó."
Cô than thở hai tiếng: "Giáo sư, hai vị , các vị phiền nếu thỏa thuận phơi bày ? Nếu các vị phiền, gửi một bản tới các tờ báo ở nước thế giới, tất nhiên, đối với công bằng mà , cũng sẽ gửi đến nước R và bên phía Thiên hoàng."
Người Mỹ nhịn mà bật , thích thủ đoạn phản công , cái tát thẳng mặt cho cả thế giới thấy: "Chúng bận tâm."