Lạc Di cảm thấy khó hiểu: “Khương Sơn ư? Đó là ai ? Cô gái , cô nhận lầm ?”
Khóe mắt của cô gái trẻ ẩm ướt, dáng vẻ là điềm đạm đáng yêu: “Anh là nhân viên của đại sứ quán nước Hoa, đó lâu bỗng nhiên mất tích, cầu xin sự giúp đỡ của cô.”
Lạc Di kinh hô một tiếng, hoảng sợ : “Trời ạ, nếu xảy chuyện như , cô nên xin sự giúp đỡ của đại sứ quán mới đúng chứ, cô điện thoại liên lạc của đại sứ quán ? Cái , để đưa cho cô”
Cô là nhiệt tình giúp đỡ, cô gái trẻ cảm động nước mắt ngừng chảy: “Không , chúng tìm một nơi yên tĩnh chuyện .”
Lạc Di dẫn cô đến quán cà phê mà cô thường xuyên đến, gọi cho cô một ly cà phê và bánh ngọt. “Sắc mặt của cô lắm , cô ăn chút gì .”
Vẻ mặt của cô gái trẻ là cảm kích: “Cảm ơn cô, cô thật sự là một cô gái bụng.”
Cô uống một vài ngụm cà phê, tinh thần hơn nhiều, đó lấy một tấm ảnh, là một bức ảnh chụp chung của cô với một đàn ông Trung Quốc, hai ôm lấy , dáng vẻ vô cùng tình cảm.
“ tên là Elizabeth, là yêu của Khương Sơn, chúng chuẩn kết hôn , nhưng mà…”
Cô cực kỳ thương tâm, Lạc Di cẩn thận từng li từng tí an ủi: “Đừng , mất tích như thế nào? Cô báo cho cảnh sát ? Mặc dù quen với cảnh sát, nhưng cũng quen với mấy bạn, thể giúp cô tìm hiểu tin tức từ cảnh sát.”
Cô gái trẻ lập tức ngây ngẩn cả : “Cô thật sự chuyện gì hết ?”
Lạc Di nheo mắt : “ hiểu cô đang gì cả.”
Cô quả thật mất tích tên là gì, Tưởng Kiện Vân cũng chịu tiết lộ quá nhiều tin tức cho cô, cô xen chuyện .
mà cô một điều, đó là nhân viên của đại sứ quán khi yêu đương và kết hôn đều là chú trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-887.html.]
Bọn họ kết hôn thì báo cáo với tổ chức, thông qua cuộc thẩm tra chính trị mới , dù cũng thể kết hôn với con lai.
Cô gái vô duyên vô cớ tìm tới cô, mục đích chắc chắn đơn thuần như .
“Anh mất tích đường hộ tống USB về nước, liên lạc với , cô Lạc , thể giúp bây giờ chỉ cô mà thôi.”
“Là USB gì?” Lạc Di càng càng mơ hồ: “Cô thể đem sự việc rõ ràng ? hiểu.”
Elizabeth đôi mắt ướt đẫm, dáng vẻ vô cùng bất lực. “Là như , Khương Sơn bỗng nhiên với là trở về nước một chuyến, hộ tống cái USB gì đó là quan trọng, nếu lỡ như ... mất liên lạc, thì kêu tới tìm cô, rằng cô nhất định sẽ biện pháp thể cứu .”
“ vẫn luôn liên lạc với cô, cho tới hôm nay…” Giọng cô nghẹn ngào, thành tiếng: “Cô Lạc , xin cô, Khương Sơn thật sự là một đàn ông .”
Lạc Di vẻ mặt đồng tình: “Anh bảo cô tới tìm ? Vì chứ? căn bản quen với .”
“ , nhưng tin lời của .” Người phụ nữ tràn đầy chờ mong Lạc Di: “Cô Lạc , và Khương Sơn là yêu , thể nào mất .”
Lạc Di mở to đôi mắt mơ hồ: “Tuy rằng vẫn hiểu chuyện của cô cho lắm, nhưng vẫn sẽ đồng ý giúp cô một việc.”
Ánh mắt phụ nữ chợt lóe: “Cảm ơn, cảm ơn cô nhiều.”
Lạc Di gọi một cú điện thoại, trực tiếp báo cảnh sát, trong điện thoại rõ câu chuyện tình yêu cảm động lòng của bọn họ, cầu xin đối phương trợ giúp cho đôi uyên ương khổ .
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Di mỉm : “Cô yên tâm , cảnh sát trách nhiệm, nhanh sẽ tin tức thôi.”
Elizabeth: “...”