Lạc Di vô trách nhiệm hai chữ: “Quên mất.”
Thật sự là quên mất ? Tưởng Kiện Vân tỏ vẻ hoài nghi, từ đến nay cô luôn là cẩn thận.
mà thức thời hỏi nhiều.
Tự hủy cũng .
Tiêu Thanh Bình quan tâm tới những thứ , chỉ quan tâm đến một vấn đề: “Tại bọn họ tìm tới Lạc Di? Chẳng lẽ Khương Sơn cái gì ?”
Tưởng Kiện Vân khoát tay: “Khương Sơn hề chuyện gì cả, chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi.”
“Hơn nữa, Elizabeth cũng là tìm đến cô đầu tiên, cô tìm đến vài khác nữa, bọn họ đều là Hoa tại Mỹ, đều việc trong phương diện nghiên cứu khoa học, mà cô cũng chỉ là một trong đó mà thôi.”
Lạc Di giật , đây là giăng lưới diện rộng, lựa chọn để đánh bắt .
Đối với các loại thăm dò , khó lòng mà thể phòng . “Cô là gián điệp ?”
Tưởng Kiện Vân khẽ thở dài một , sự hấp dẫn của phụ nữ và tiền tài chỗ nào là , luôn luôn thể kiềm chế .
“Bình thường chú ý nhiều thêm một chút, hai Thụy Sĩ ? Vậy thì mang theo vệ sĩ bên cạnh lúc nơi.”
“Biết , vẻ mặt của chút khoẻ, chứ.”
Tưởng Kiện Vân khẽ lắc đầu, sắc mặt khó coi, nhưng gì.
Lạc Di còn vẻ tố cáo cô gái , gì cũng diễn xong trò, đương nhiên, tổn thương thực chất cũng tố cáo đối phương.
xảy việc , cũng xóa bỏ sự hoài nghi của một .
Tại chuyến Thụy Sĩ, ít , trong sảnh chờ máy bay tất cả đều là những bóng dáng quen thuộc, cảm giác như bộ đều là ở trong giới học thuật máy bay.
Tiêu Thanh Bình giới thiệu Lạc Di cho một nhà giáo sư Churchill ở đại học công nghệ Massachusetts, một nhà bốn bọn họ đều hết, tiện thể giải khuây luôn.
Lạc Di lấy món lễ vật nhỏ đó chuẩn xong, tặng cho bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-889.html.]
Giáo sư Churchill hai cô con gái sinh đôi là xinh , tính cách hoạt bát, một tên là Ruby, một tên là Verna. “Có thể mở xem ?”
Lạc Di híp mắt gật đầu: “Đương nhiên .”
Bên trong là hai loại điểm tâm, bánh trung thu trứng sữa và bánh trung thu da tuyết, bề ngoài vô cùng tinh xảo.
“Đây là điểm tâm của nước , các cô thể nếm thử.”
Ruby trời nóng khẩu vị, đụng .
Verna cũng hứng thú với đồ ăn Trung Quốc, cô chỉ thích ăn đồ ngọt chính thống của Pháp.
ngại đây là tình cảm của , cô cầm lấy miếng bánh trung thu da tuyết cắn thử một miếng, trong nháy mắt trừng to hai mắt, vị ngọt như tuyết, thật sự là tuyệt vời.
Khi Ruby qua, kinh ngạc phát hiện em gái một ăn hết ba cái bánh trung thu.
Mẹ nó, tổng cộng chỉ bốn miếng mà thôi.
“Ngon lắm ?” Cô nhịn vươn tay lấy miếng cuối cùng.
Verna ngậm đầy một miệng bánh: “Không ngon.”
Mặc dù như , nhưng tay của cô thì là thành thật, vội vã cướp miếng bánh cuối cùng.
Hai chị em nắm lấy một góc của hộp điểm tâm, hai mặt , điều thật sự là quá hổ .
Khóe miệng của Ruby giật giật: “Em ăn ba miếng .”
Verna im lặng hai giây, nhẹ nhàng thở dài một , hết sức luyến tiếc buông tay.
Ruby lúc ngoan ngoãn, lập tức nhét hết miếng bánh trong miệng, cảm giác mềm mại trơn mát, lạnh như băng, tinh thần cả đều sảng khoái.
Cô vẫn cảm thấy thoả mãn, còn ăn nữa, đáng tiếc hết mất .
Cô là hối hận, u oán em gái : “Em ăn tận ba miếng!”
Verna một dáng vẻ em thấy gì cả, yên lặng đưa tay về phía bánh trung thu trứng sữa.
Lần , Ruby phản ứng nhanh, đưa tay nhanh như điện cướp ba miếng, Verna gấp gáp huhu kêu lên.