Lạc Di dở dở : “Làm thể? Nhà một trưởng bối học cái . Từ bé mưa dầm thấm đất nên học qua loa. Y học cổ truyền Trung Quốc bao la và uyên thâm, kết tinh của trí tuệ truyền qua hàng ngàn năm."
Từ nhỏ cô thuộc sách y học, cũng thuộc làu sơ đồ huyệt đạo, còn học một bộ kỹ thuật, cũng hiểu chút nào.
Tuy nhiên, cô thường tự châm các huyệt đạo mô hình hoặc bản .
Tiêu Thanh Bình cũng gan của cô thật lớn, cô ấn tay vững vàng đến mức thể nhận đây là đầu tiên cô châm cứu cho khác.
Cô còn thổi một làn sóng châm cứu y học cổ truyền, đạo lý rõ ràng, thu hút vô ánh mắt tò mò.
Họ đều ở trong giới học thuật và nghiên cứu khoa học, lòng hiếu kỳ nặng hơn bình thường, luôn liên tục đặt câu hỏi cho Lạc Di.
Tiêu Thanh Bình đành ngắt lời: "Đến giờ ."
Chẳng lẽ họ đều quên mất bệnh nhân bất lực và đáng thương đang mặt đất ? Một đám nghiên cứu khoa học khùng điên!
Lạc Di cúi đầu xem xét, thở của giáo sư Churchill định, sắc mặt cũng khôi phục như thường, cô đưa tay rút hết kim châm , để giáo sư thêm mấy phút mới đỡ dậy.
"Ngài cảm thấy vẫn chứ?"
Giáo sư Churchill thở một thật dài, tim còn đau nữa: "Rất , thành thật cảm ơn cô, cô cứu một mạng."
"Ông là thầy hướng dẫn của bạn trai , vô cùng lo lắng cho ông, nên mạo hiểm thử một ." - Khuôn mặt nhỏ của Lạc Di ửng đỏ, vẻ hổ: "Hy vọng ông bỏ qua sự liều lĩnh của , chứng chỉ hành nghề y."
Giáo sư Churchill khỏi bật : "Sao thể chứ? đảm bảo sẽ ai truy cứu chuyện ."
Bà Churchill và hai cô con gái càng ơn đến độ rơi nước mắt, ngừng cảm ơn.
Họ tận mắt chứng kiến
Lạc Di cứu nhà , nếu cô tay thì hậu quả khó mà tưởng tượng .
Họ sẽ khắc ghi một phần lòng cảm kích suốt đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-893.html.]
Bọn cướp che mặt , phụ nữ khá lợi hại, đây là y thuật phương Đông ?
Thế nhưng, đám đang tranh luận kịch liệt về ưu nhược điểm trong Tây y, quên mất tình cảnh của ?
Quá coi họ gì, một quát lớn: "Trở chỗ của hết , mau lên."
Hắn còn chĩa s.ú.n.g , lúc mới phản ứng và hoảng sợ về vị trí của .
Lợi dụng lúc hỗn loạn, Tiêu Thanh Bình lặng lẽ ném thứ gì đó góc hẻo lánh, kéo Lạc Di lui về.
Hai đang bước thì đằng vang lên một giọng : "Dừng , cô gái châu Á mặc quần bò , dừng ."
Thân thể Tiêu Thanh Bình cứng đờ, quần áo của Lạc Di.
Sắc mặt đám A Phượng lo lắng thôi, theo bản năng về phía Lạc Di, Lạc Di khẽ lắc đầu với họ.
Lạc Di đầu, vẻ mặt khó hiểu: " ?"
Bọn cướp che mặt chằm chằm Lạc Di: “, chính là cô, đây.”
“Có chuyện gì ?”
Tầm mắt của bọn cướp dừng cây kim bạc: “Cây kim của cô thể trị bệnh đau đầu ?”
Ánh mắt của Lạc Di chợt lóe: “Trên nguyên tắc thì thể , nhưng xem tình hình cụ thể…”
“Chữa cho .” Tên cướp uống nhầm thuốc gì, dáng vẻ vô cùng nóng lòng: “Ngay lập tức.”
Vẻ mặt của Lạc Di mơ hồ: “Anh chắn chắn chứ? Anh cảm thấy sợ ?”
Tên cướp cô chằm chằm, vẻ mặt cực kỳ hung ác: “Nếu mà cô dám giở trò, thì cô sẽ c.h.ế.t chắc đấy.”
Lạc Di còn thể bây giờ? Rơi đường cùng cô đành lấy khẩu trang đeo chuẩn kỹ càng, bàn tay run rẩy cầm lấy cây ngân châm, tất cả đều chằm chằm cô.
Nhất là đồng bọn của tên cướp, ánh mắt của bọn chúng là hung tàn, giống như đang cảnh cáo cô đừng chuyện gì bậy bạ, bất cứ lúc nào cũng thể ngay lập tức tấn công cô.