Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-03-13 23:00:49
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lạc Di ngây , hôm mới tìm cách cho cô thắng cuộc thi, hôm nay chạy tới nhận con nuôi? Tình huống bình thường.

bất kể chuyện là thật giả, cô đều chút hứng thú nào, để cho cô ấn tượng quá tệ, chỉ đến cái mắt, quá ham tư lợi, giới hạn đạo đức cũng quá thấp.

“Cháu chỉ một cha thôi.”

Đáy mắt Vương Hải Thanh thoáng lóe lên tức giận: “Cháu chỉ cần gọi một tiếng cha nuôi, bao bộ học phí của cháu tới hết cấp ba.”

Lời ông còn ẩn một hàm ý, cha nuôi , Lạc Di thể thoải mái an bước cổng trường cấp ba.

Vương Hoa cũng hiểu ngay, bèn gào lên cam lòng: “Cha!”

Đây là đối thủ cạnh tranh của cơ mà!

Lạc Di hai cha con nhà đang chơi trò gì, chỉ hứng thú tham gia: “Cảm ơn bác lời khen, cha cháu cũng thể kiếm đủ học phí cho cháu, ông cha nhất đời, đồng thời cũng lợi hại.”

Trong lòng mỗi đứa trẻ, cha luôn là lợi hại nhất, và là thể thế.

Vương Hải Thanh từ cao xuống Lạc Di vài , lạnh một tiếng: “Cho con gái mặc những bộ đồ rách rưới thế chính là bản lĩnh của ông ?”

Lạc Di nhíu mày vui, bộ đồ rách rưới? Quần áo của cô chỉ vài mụn vá, vải giặt nhiều bệch bạc một tí, nhưng thời kì , như thế là bình thường hả?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-90.html.]

“Nghèo thì ? Tình thế luân chuyển nhanh lắm, nay nghèo mai giàu cũng chẳng chuyện hiếm , cha cháu cho cháu sự bảo đảm lớn nhất, đó chính là điều nhất dành cho con cái.”

Khuôn mặt cô treo nụ hạnh phúc, đôi mắt lấp lánh, giọng điệu ngưỡng mộ, tất cả đều dành cho cha của .

Vương Hải Thanh thấy thế, cảm giác ghen tị đầy cõi lòng, ông cau mày: “Cháu ngoài bao nhiêu con nuôi của ?”

ngay lúc , một tiếng kêu kinh ngạc vang lên: “Anh, điên ? Nó chính là con gái của Ngô Tiểu Thanh, là kẻ từng chơi xỏ chúng một vố. Lẽ nào vẫn còn quên ? Cô thà lấy một gã nông dân chân đất cũng chịu cùng …”

Đó là cô giáo Vương, bà việc , vô tình những lời đó, cảm giác điên lên .

Vương Hải Thanh lạnh lẽo liếc qua: “Câm miệng.”

Cô Vương như thể nhận kích thích cực lớn, kinh sợ át cả lòng kính sợ dành cho ông họ: “Anh, tỉnh táo , cô đáng, con gái cô càng đáng, con cô đều là lũ đê tiện.”

“Bốp!” Một cái tát bay qua, cô Vương cảnh tỉnh, dường như cũng tỉnh táo đôi phần, nhưng đó càng tức giận hơn: “Quả nhiên đàn bà đó chính là cây kim găm trong lòng , từng nhổ , bao năm vẫn thể quên cô , nhưng vợ con .”

Lạc Di cau mặt , trong đầu tưởng tưởng đủ thứ chuyện, nhưng mà kiểu tình huống thế thấy nhiều , chẳng gì đáng ngạc nhiên.

Vương Hoa thì bình tĩnh như thế, nhóc choáng váng cả : “Cha, cô Hải Yến thật ạ? Cha như … chẳng phụ lòng con ?”

Vương Hải Thanh vẫn lạnh lẽo chằm chằm cô Vương và Vương Hoa, Vương Hoa đột nhiên phắt sang phía Lạc Di, ánh đầy hằn học, banh họng quát to: “Tao ghét mày, tao hận mày c.h.ế.t .”

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện động lực cho nhóm chương nhanh hơn nha

Loading...