"Đi, em đói bụng." Lạc Di sức gật đầu: "Muốn ăn một bát canh tôm hùm."
"Được, để bảo bọn họ sắp xếp." Tiêu Thanh Bình ôm Lạc Di thang máy, tiện tay nhấn một nút.
Kim Hyeon Jung ngơ ngác, chẳng lẽ thế sự hiện diện của ?
"Chờ một chút." Anh chạy vọt thang máy: "Leyi, chúng còn chuyện xong mà, tiếp tục tiếp tục."
Anh chuyện như kiểu quen thuộc, thiết.
Lúc Tiêu Thanh Bình mới sang , ấn tượng đầu tiên , mập mạp: "Đây là?"
Kim Hyeon Jung rụt rè, đang tính giới thiệu sơ yếu lý lịch vĩ đại của thì Lạc Di trả lời bâng quơ: "Đa cấp bên công ty Weisoft, khờ."
Khuôn mặt tươi của Kim Hyeon Jung cứng , cái gì? Đa cấp? Khờ?
Cô đang ai thế? Anh đường đường là thừa kế của nhà họ Kim đấy!
Tiêu Thanh Bình thu hồi tầm mắt: "Tranh thủ mời chào ở những sự kiện như thế là bình thường mà, cũng nhận nhiều lời mời."
Lạc Di vẫn luôn theo giáo viên hướng dẫn, giáo viên hướng dẫn chắn phía nên cô cần nhọc lòng những chuyện : "Toàn là phòng thí nghiệm đúng ."
"Cũng xí nghiệp mời hợp tác." Tiêu Thanh Bình mỉm : "Em thích thành phố ?"
Zurich là thành phố nổi tiếng châu Âu, hằng năm du khách tới nơi trượt tuyệt nối liền dứt.
Lạc Di ấn tượng về thành phố : "Khá , xinh , non nước hung vĩ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-911.html.]
Thang máy xuống, tới tầng mà bọn họ ở, Tiêu Thanh Bình kéo Lạc Di : "Vậy chúng mua một căn biệt thự ở đây, khi nào du lịch thì ở."
Lạc Di động lòng, nhưng cô hỏi ngược một câu: "Có cơ hội đây ?"
Sau khi về nước bọn họ sẽ vùi đầu công tác nghiên cứu bận rộn, lẽ sẽ cơ hội nước ngoài.
Tiêu Thanh Bình im lặng, hình như là cơ hội, mặc kệ là , là Lạc Di, hệ bí mật đều cao.
Đột nhiên lưng truyền tới một giọng : "Nhà biệt thự ở Thụy Sĩ, cô Leyi, chờ khi kết thúc hội nghị học thuật, mời cô tới biệt thự nhà khách nhé."
Kim Hyeon Jung giống như con chim công xòe đuôi, vô cùng đắc chí, mà bảo là kẻ tiền, kẻ tiền mua một căn biệt thự mà cũng suy nghĩ cả buổi ? Ha ha, c.h.ế.t .
Lạc Di đầu thoáng qua, cực kỳ kinh ngạc: "Sao còn ở đây? là mắt."
"Đầu óc đần độn thôi." Tiêu Thanh Bình thì bình tĩnh: "Chúng khoan dung nhiều một chút đối với loại ."
Vẻ mặt Kim Hyeon Jung cứng đờ, trong lòng chửi đmm, thể khinh như chứ.
Cuối cùng cũng khống chế tâm trạng của nữa: "Chỉ thông minh của cao, là sinh viên nghiệp trường đại học danh tiếng, ở xí nghiệp lớn nổi tiếng, xem là thắng trong cuộc đời , còn mấy thì ? Còn là sinh viên đúng ? xem như là tiền bối của mấy , nên tôn trọng cung kính với mới ."
Ở nước họ thì quan niệm về cấp bậc tiền bối hậu bối mạnh, nếu hậu bối thiếu tôn trọng với tiền bối thì đừng mong sống những ngày lành.
Tiêu Thanh Bình và Lạc Di , vẻ mặt thể hiểu nổi: "Đây là nơi nào? Thụy Sĩ, nên đừng đem những hủ tục của nước mấy cho mất mặt hổ."
"Còn nữa, thuyết phục chúng , đừng theo chúng nữa." Lạc Di dùng ánh mắt như đang thương hại thiểu năng trí tuệ: " mấy áp lực về chỉ tiêu, nhưng đây lý do để gây cản trở khác yêu đương. Đi tìm khác , chừng sẽ nghĩ quẫn trong lòng đấy."
Kim Hyeon Jung: "..."
Anh thể nào chuyện với cô gái mặt, lúc nào cũng ông gà bà vịt, còn tự kỷ hơn cả , khổ quá.
" là đại diện, là quản lý, đa cấp! còn đại diện nhân tài mới xuất hiện trong ngành để lên đài diễn văn trong nghi lễ bế mạc đấy, là ưu tú nhất."