Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 932

Cập nhật lúc: 2025-03-26 13:21:25
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lạc Di nghiêm túc : “Em phương hướng .”

Giáo sư Johnson ngơ : “Em khoác lác chứ?”

Lạc Di thói quen khoác lác, đến nơi đến chốn, từng bước một đều để dấu chân: “Em là thầy.”

Giáo sư Johnson thấy lời cảm thấy gì đó đúng: “Hả?”

Lạc Di che mặt, nhanh mồm nhanh miệng quá, thấu nhưng toạc .

Cô lấy một hộp thức ăn: “Suýt nữa quên đưa cho thầy, sản phẩm mới của đầu bếp nhà em, thầy nếm thử .”

Sủi cảo tôm bốn màu và bánh cuốn cá phi lê Gillette, màu sắc rực rỡ, hình thức bắt mắt, tăng cảm giác thèm ăn của .

Đồ ăn ngon ở mắt, giáo sư Johnson lười so đo với cô, cầm một một miếng sủi cảo tôm màu vàng lên: “Cái bằng gì ?”

“Màu vàng từ ngô, màu xanh lá cây từ cần tây, màu hồng từ tía tô, màu trắng là hương vị ban đầu.”

Giáo sư Johnson cắn một miếng, thịt tôm béo ngậy, vô cùng thỏa mãn.

Ông ăn nhiều đồ ăn nhà Lạc Di, liền cảm thấy giống với mua bên ngoài, vô cùng tươi ngon, dùng nguyên liệu chuẩn.

Tâm trạng của ông : “Nói xem, phương hướng như thế nào?”

“Máy phiên dịch.” Lạc Di giấu diếm ông , về sự sáng tạo của một chút..

Giáo sư Johnson chăm chú, đây cũng là món đồ nhỏ, cô thiên phú về phương diện , nhiều ý tưởng, động tới là thông suốt.

Khái niệm khả thi, gặp vấn đề gì thể tới hỏi , nhưng thể buông lỏng công việc trong tay.

Gần đây ông đang một hạng mục siêu máy tính cỡ lớn, Lạc Di đang giúp ông , đầu óc cô linh hoạt, luôn thể đuổi kịp bước chân của ông .

Không như những khác, đôi khi mấy mới hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-932.html.]

Đây cũng là một trong những nguyên nhân ông coi trọng học sinh , ai thích thông minh thể giúp chứ?

Đối với hạng mục siêu cấp máy tính Lạc Di cũng cảm thấy hứng thú, về nước cũng thể nó, bây giờ học tập cho .

“Em , cảm ơn thầy.”

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lạc Di bận rộn đến quên cả trời đất, nhưng dù bận thế nào, ngày lễ tết cũng sẽ gọi điện thoại cho cha , giọng của bọn họ một chút.

Mỗi như , cô vô cùng nhớ nhà, nhớ cha và em trai.

Giáng sinh mỗi năm một , Lạc Di gọi điện thoại về nhà: “Tiểu Di, cha bắt đầu ăn với nước Mỹ, mùa xuân sang năm thể nước Mỹ thăm con.”

Lạc Quốc Vinh mấy món kho đóng gói hút chân , chỉ bán chạy trong nước, còn mấy nước ngoài trúng, đưa nước ngoài tiêu thụ.

Lạc Di mừng lo: “Thật quá, cha con thật tuyệt.”

Lạc Quốc Vinh mặt mày hớn hở: “Chờ cha qua nấu cơm cho con những món con thích ăn nhất.”

“Vậy con sẽ chờ.” Lạc Di vui vẻ: “Đưa cả và em Tiểu Nhiên theo nữa.”

Ngô Tiểu Thanh ở đầu dây bên vui sướng hớn hở : “Em trai con cũng tin tức , nó tham gia thi đấu quốc giành hạng nhất, thể nước ngoài trao đổi sinh.”

Mặt mày Lạc Di cong cong: “Tiểu Nhiên cũng vô cùng giỏi.”

Lạc Nhiên vui vẻ: “Đó là vì, chị của em ưu tú như , em cũng thể để cho chị mất mặt, chị, chị xem em nơi nào thì ?”

Lạc Nhiên học chuyên ngành tiếng Đức, đăng kí thêm môn học tiếng Pháp, hơn nữa còn thêm tiếng Anh và tiếng Nga, hai thứ tiếng cũng là thông thạo.

Trong lòng của Lạc Di tràn đầy sự kiêu ngạo: “Còn thể lựa chọn nữa ? Em học tiếng Đức là sang Đức để sinh viên trao đổi với các trường Đại học .”

Cô nhớ rõ các trường đại học ở Đức đều thiên về khoa học kỹ thuật, ngành công nghiệp ở Đức là phát triển.

Lạc Nhiên vô cùng đắc ý khoe khoang, âm thanh cực kỳ vui vẻ: “ em học giỏi tiếng Pháp hơn, cuộc thi cũng là về tiếng Pháp đấy.”

Cuối cùng cũng một thứ giỏi hơn chị gái của , ha ha ha, thật là vui vẻ.

Loading...