Helen nữ chủ nhân của bữa tiệc, cô tiếp khách, chỉ lo lười biếng thôi.
"Cô chăm sóc da như thế nào ? Sao cảm giác như da cô trắng hơn thì ? Còn căng mướt hơn!"
Làn da cô trắng nõn tỳ vết, như bạch ngọc thượng hạng, khiến cho khỏi ngừng hâm mộ.
Xương bướm tinh xảo, phần cổ thon dài như cổ thiên nga trắng, chỗ nào cũng xinh .
Ada bóp cánh tay để lộ bên ngoài của Lạc Di, da thịt đàn hồi mịn màng: "Chứ còn gì nữa? Nhan sắc của em em vẫn là cô gái trẻ như hồi mới gặp, đổi gì, em chăm kiểu gì thế?"
Quen Lạc Di cũng mấy năm, lúc còn giống bạn cùng lứa tuổi, bây giờ cứ như lớn hơn mười tuổi .
Lạc Di nhướng mày với vẻ khoe khoang: "Người châu Á lộ sự lão hóa, còn làn da , đây là ưu thế về nhân chủng , hâm mộ cũng . Ada, chị còn từng sinh con, ảnh hưởng là chuyện hiển nhiên."
Lúc còn nhỏ châu Âu vô cùng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến độ tuổi trung niên thì dễ để lộ sự lão hóa.
Bọn họ còn áp dụng ở cữ, sinh con xong xuống đất chạy nhảy, còn uống nước đá nữa chứ!
Ada khẽ thở dài một , chứ còn gì nữa? là sinh con xong trông già hơn thật.
"Mau , em tính thế nào?"
Vừa câu , những khác cũng tụ xung quanh, Lạc Di bằng ánh mắt trông mong.
Tầm mắt Lạc Di đảo qua , là những mối quan hệ quên của cô ở Mỹ, kẻ tiền đấy.
Đến ba Bach và em Fath mà cô còn mời, những tấm thiệp mời gửi , tấm nào là nhận hồi đáp, ai từ chối lời mời của cô.
Lạc Di cầm xiên nướng lên với vẻ mấy để ý, là bán đứt quyền sở hữu một duy nhất, nhưng là bán cho một , mà là bốn ."
Đám xôn xao, nóng lòng thử.
Ngày xưa những sản phẩm của Lạc Di lượng tiêu thụ cao, kiếm núi vàng núi bạc, lẽ cũng khác gì.
Chỉ là quyền phân phối của một khu vực thôi cũng thể kiếm nhiều tiền , nên tự sản xuất và tự tiêu thụ thì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-953.html.]
Fath là thiếu kiên nhẫn nhất, vội vàng hỏi: "Cô tính bán bao nhiêu tiền?"
Ada hiểu Lạc Di một chút, hỏi: "Lần ai giá cao thì ?"
Gom bọn họ tụ tập , gì chuyện chỉ để tổ chức tiệc ?
Từ tới nay Lạc Di thích tiệc tùng, quen cô mấy năm nay, nào cô tổ chức tiệc cả.
Lạc Di thong thả ung dung ăn uống, vẻ mặt cũng thong dong, nhưng còn những thì thoải mái nổi, ai cũng hồi hộp.
"Cũng , xem tư chất của đối phương, năng lực tài chính và đạo đức đều là những điều kiện để xem xét, phá hư thứ mà vất vả lắm mới nghiên cứu phát minh ."
Joe giơ tay chút do dự: "Tính một suất."
" cũng ."
Những khác cũng hưởng ứng, sợ khác giành mất cơ hội.
Phải rằng, chỉ bốn vị trí thôi.
Lạc Di xếp bằng, vẻ mặt bình tĩnh: "Lần bán lấy tiền, mà dùng để trao đổi."
Helen sốt ruột dậm chân, cô thừa nhận Lạc Di thông minh, chơi : "Cô thẳng hết một lượt , sốt ruột c.h.ế.t ."
"Bây giờ tiền sức hút lớn với , để trong ngân hàng thì nó cũng chỉ là con ." Lạc Di chậm rì rì trả lời một câu: " cũng am hiểu chuyện đầu tư."
Mọi im lặng, đầu óc hoạt động nhanh.
Lạc Di nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu: "Vả lợi nhuận của thứ sẽ quá cao, nên đừng đặt kỳ vọng lớn quá."
Mọi : "...??"
Rốt cuộc cô ý gì đây? Lợi nhuận cao thì còn tổ chức rình rang như thế? Đây là chuyện xưa nay từng .
Joe day trán, hợp tác với cô nhiều năm nhưng vẫn đủ hiểu về cô, việc đổi, khiến đoán .
"Vậy cô đổi cái gì?"