Lạc Di gõ nhẹ bàn , đầu óc linh hoạt: “Chuẩn cơm trưa nhiều một chút, hẹn với thầy hướng dẫn.”
“Được.”
Chân gà nướng, sườn xào chua ngọt, thịt bò sốt tương, thịt xào mù tạt, canh trứng cà chua, bốn món mặn một món canh.
Thầy hướng dẫn tự nhiên cầm đũa lên ăn, động tác cực kỳ thuần thục giống như là cơm.
Ông ngừng khen ngợi món thịt bò sốt tương, và tất nhiên các món ăn khác cũng hợp khẩu vị của ông .
Lạc Di uống một chén canh trứng, ăn nửa chén cơm trắng, thêm mấy đũa rau cải thì no.
Thầy hướng dẫn cô một cái: “Em ăn ít như thôi ? Người khoẻ ?”
Lạc Di ôm ngực, giọng điệu cực kỳ khoa trương: “Em nhớ bạn trai, ăn vô.”
Thầy hướng dẫn thiếu chút nữa phun hết đồ ăn, nha đầu thối đang cố ý.
Khoe khoang tình cảm gì đó thật là đáng ghét mà.
“Nhớ thì gặp .”
Lạc Di nâng đầu, dáng vẻ nghĩ đến cơm nước, vì tình yêu nóng ruột nóng gan. “Anh nha, cái gì cũng , chỉ là quá say mê thí nghiệm, bạn gái như em đều xếp ở phía , mười ngày nửa tháng gặp đều là chuyện bình thường.”
Thầy giáo đang ăn cơm của cô, vì tỏ an ủi cô vài câu: “Các em còn trẻ, thời gian còn dài mà.”
Lạc Di than ngắn thở dài, dáng vẻ vui.
Thầy hướng dẫn nhịn trợn mắt : “Thầy thấy em việc quá ít cho nên nhàn rỗi quá , từ hôm nay trở thầy sẽ giao thêm nhiều nhiệm vụ cho em, báo cáo thí nghiệm của từng giai đoạn thí nghiệm đều sẽ do em .”
Cứ như mỗi một phân đoạn đều kiểm tra thật kỹ, mà giống như bây giờ mỗi phụ trách một mảng.
Trong lòng của Lạc Di mừng thầm, mặt tỏ cực kỳ bất đắc dĩ: “Không chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-980.html.]
Thầy hướng dẫn gửi gắm kỳ vọng cô: “Nếu như còn thời gian, thì em thể bắt đầu chuẩn luận văn nghiệp .”
“Được .” Lạc Di vỗ vỗ cái ót: “A, thiếu chút nữa thì quên trả tiền cho thầy.”
Cô lấy một tờ chi phiếu đưa qua, thầy hướng dẫn thoáng qua một cái: “Em lấy tiền ?”
“Vâng ạ.”
Thầy hướng dẫn định cất tờ chi phiếu , trong lúc vô tình qua tiền, a, hình như nhiều hơn một , ông hoa mắt .
Ông đếm , toát cả mồ hôi, thật sự là nhiều hơn một .
Ông nhướng mày: “Lạc Di , em cũng là nghiên cứu khoa học, việc bất cẩn như , nhiều hơn một 0 mà cũng phát hiện …”
Lạc Di híp mắt cắt ngang : “Là hai triệu đồng, sai ạ.”
Tay thầy giáo run lên: “Em cái gì?”
Lạc Di lấy bánh ngọt khi ăn xong, bánh ngọt hấp việt quất, cô lấy nĩa chọc chọc.
“Gần đây em trúng một hạng mục đầu tư, tỷ lệ sinh lời gấp mười , em định kéo thầy cùng, sợ thầy mắng, cho nên cố ý mượn tiền thầy.”
Thầy hướng dẫn trợn mắt há hốc mồm: “Hạng mục gì mà thể tỷ lệ sinh lời gấp mười cơ chứ? Em đừng đùa, tiền em cầm , thầy thể nhận.”
“Không chỉ riêng thầy , mà Joe cũng .” Lạc Di ăn một miếng bánh ngọt, mềm thơm: “Thầy Joe Harris ? Anh cũng là sinh viên đại học Harvard đấy.”
Thầy hướng dẫn thật cũng là một nhà đầu tư, cũng mua một loại cổ phiếu, nhưng ông lỗ nặng, đành lòng bán nên đành ném ở đó mặc kệ.
“Thầy , cũng từng là học sinh của thầy, em và qua ?”
Lạc Di híp mắt gật đầu: “ , thầy tin thì thể gọi điện thoại cho .”
Ông mà thật sự gọi điện thoại cho Joe, Joe cực kỳ vui vẻ trả lời: “ đúng, sinh lời gấp mười , năm trăm vạn của em biến thành năm mươi triệu .”
Thầy hướng dẫn: “!!!”
Phải ném Lạc Di phòng thí nghiệm mới , để cô chuyên tâm nghiên cứu khoa học, chơi trò đầu tư gì nữa.