Con cái nhà giàu luôn nuông chiều từ bé, gián điệp nguy hiểm như bọn họ sẽ ? Không đời nào!
Lạc Di chỉ mỉm : “Đối với nhà em mà , tiền là thứ quan trọng nhất.”
Sự khoe khoang của cô cho tên đầu trọc phiền lòng, luôn cảm thấy sự tình càng ngày càng mất khống chế, theo lý thuyết cô nên lo lắng mới , nhưng các cô vui vẻ thoải mái chuyện phiếm như , tiết tấu đúng.
Hắn cũng thể xằng bậy, đại học Harvard danh nghĩa là một trường đại học, nhưng quan hệ với các giới đều sự liên quan mật thiết.
“Nhà của Blake ở lầu , chìa khóa ? Đưa cho .”
Lạc Di xòe bàn tay nhỏ bé: “ lấy chìa khóa ở chứ?”
Tên đầu trọc lạnh lùng trừng mắt cô, gọi thuộc hạ tới: “Đi, xuống phá cửa.”
Chị gái kéo Lạc Di theo ngoài, nhịn khẽ lắc đầu: “Bây giờ chị thể chắc chắn, những ghét em, tại nhỉ?”
Lạc Di khỏi khổ: “Trước em từng gặp ông .”
Chị gái đồng tình cô, thật sự là tai bay vạ gió.
Tên đầu trọc mang theo thuộc hạ đập cửa rầm rầm, động tác cực kỳ thô lỗ. Đột nhiên, cửa mở từ bên trong, một đàn ông cao lớn .
Tất cả đều sửng sốt, là ai ?
“Ông đang gì ?” Người đàn ông nổi giận đùng đùng, đôi mắt lạnh lùng trừng tên đầu trọc: “Sao ông dám xông nhà dân? ông c.h.ế.t ?”
Thái độ của cực kỳ hung dữ, tên đầu trọc tức giận mà chỗ phát tiết, cầm lấy cây s.ú.n.g nhắm thẳng đàn ông: “Anh bắt, giơ hai tay lên.”
Người đàn ông chẳng những sợ, còn vô cùng kiêu ngạo: “Tội danh gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-985.html.]
“Tội danh gián điệp.” Tên đầu trọc tận mắt thấy từ trong phòng , là đồng bọn, thì còn thể là gì?
Người đàn ông giận tím mặt, vung tay lên, một nhóm mặc đồ đen xông , đồng loạt cầm s.ú.n.g nhắm tên đầu trọc.
Cục diện lập tức trở nên giằng co, tia lửa văng khắp nơi, các thầy trò giám sát ồn ào tránh qua một bên, sợ ảnh hưởng.
Tên đầu trọc hít một khí lạnh, cảm giác sự tình chút đúng.
tình huống s.ú.n.g thể bóp cò bất cứ lúc nào, thời gian suy nghĩ nhiều: “Chúng là của cục tình báo, hẳn là Mỹ, như thế là phản quốc ?”
Cục tình báo luôn áp đảo những bình thường, quyền thế lớn, điều cũng tạo sự kiêu ngạo cho bọn họ.
Mặt đàn ông trở nên đen thui, đột nhiên xông đối phương, thái độ của thật sự đáng ghét.
“Cục tình báo ? Ông xứng để chuyện với , gọi cho bạn cũ Edward của ngay , để ông đến đây chuyện với ."
Edward chính là cấp trực tiếp của tên đầu trọc, cục trưởng cục tình báo.
Tên đầu trọc trong lòng căng thẳng, chằm chằm đối phương: “Rốt cuộc là ai?”
“Bach.”
Tên đầu trọc tìm kiếm tin tức liên quan trong đầu, bỗng nhiên cứng , dám tin mở to hai mắt: “Là Hùng Ưng Bach của Wall Street ?”
Ngài Bach từ đến nay đều kiêu ngạo, khinh thường chuyện với loại nhân vật nhỏ , hất cằm : “Gọi điện thoại cho cục trưởng của các ông .”
Tên đầu trọc lúc mới ý thức bản đá nhầm tấm sắt, âm thầm kêu khổ, rốt cuộc xảy sai lầm ở chỗ nào?
Hắn thể tùy tiện kiêu ngạo hung tàn với bình thường thế nào cũng , nhưng khi đụng những tên phú hào tiếng tăm lừng lẫy như thế , cũng dám lớn tiếng chuyện.
Hắn gọi điện thoại cho cấp , giải thích đơn giản sự việc xảy , cục trưởng sợ ngây , bảo chút chuyện nhỏ cũng ? Lại còn đắc tội với ông trùm nổi tiếng khó chơi .
Tên đầu trọc sự hiệu của cục trưởng, đưa điện thoại cho Bach, câu đầu tiên Bach là chất vấn: “Edward , ông bảo thuộc hạ của ông tới bắt , chụp cho cái mũ kẻ phản quốc, chuyện gì chướng mắt ông ?”