Ngày hôm , Lương Xung và Chu Húc Bắc sáng sớm đến bệnh viện tháo băng, “Dạo vẫn cẩn thận một chút, đừng cầm vật nặng.”
“Đi chậm thôi, từ từ thôi, nếu thể thì nhất là đừng .”
Sau đó họ đến trường, giáo viên dẫn đội và phụ trách đội tuyển tỉnh đưa lên máy bay Bắc Thành. Ngoài họ còn những học sinh khác thành tích trong vòng loại. Thật trận chung kết còn hai ngày nữa mới diễn , nhưng họ đến đó sớm để chuẩn , tránh xảy sự cố bất ngờ.
Tiêu Gia Lạc về thứ tư trong cuộc thi chạy 1500 mét. Mặc dù bằng khen nhưng vẫn phần thưởng là một quyển sổ và một cây bút, cũng tệ.
Còn phía cô, hai chỗ trống.
Hai họ cũng , Tiêu Gia Lạc đỡ ngày ngày đun nước nóng cho cả hai, mua đồ ăn vặt, món ngon thì hai đó còn thò tay đòi ăn. Ăn một quả chuối cô cũng bẻ thành bốn đoạn, chủ yếu là nếu chia thì Trúc Nguyệt cũng chia cùng, còn hai thì món gì cũng nếm thử một miếng.
Đến cả Chiêm Trúc Nguyệt cũng : “Thấy vẻ yên tĩnh hơn nhiều .”
Tiêu Gia Lạc vỗ vai cô, “Lương Xung đúng là ồn ào thật, cứ mạnh dạn . Chu Húc Bắc thì ồn, nhưng Lương Xung gì là cũng nấy, hai đó đúng là 'một giuộc'!”
Chiêm Trúc Nguyệt khẽ khúc khích.
Lương Xung và Chu Húc Bắc sẽ một tuần. Khi tan học, Tiêu Gia Lạc về nhà cùng Chiêm Trúc Nguyệt. Trước đây cô cùng Lương Xung và Chu Húc Bắc, giờ mới nhận Chiêm Trúc Nguyệt hóa cũng cùng đường với , chỉ là đó sẽ tách ở ngã rẽ.
Hôm đó, Tiêu Gia Lạc đang học bài thì bỗng nhiên giáo viên chủ nhiệm xuất hiện bên ngoài, gọi cô . Tiêu Gia Lạc chút thắc mắc. Khi cô ngoài, giáo viên chủ nhiệm mới rằng nhận điện thoại của cô, báo rằng bố cô gặp chuyện, bảo cô về nhà một chuyến.
Đầu Tiêu Gia Lạc “ù” một tiếng. Trong nguyên tác bố của nguyên chủ sẽ gặp chuyện ? Mắt Tiêu Gia Lạc đỏ hoe ngay lập tức, bố Tiêu vẫn với cô.
Tiêu Gia Lạc lập tức lớp thu dọn đồ đạc. Chiêm Trúc Nguyệt thấy sắc mặt cô liền hỏi: “Cậu thế?”
“Gia đình chút việc, tớ về nhà đây.” Tiêu Gia Lạc cầm cặp sách về.
Về đến nhà, Tiêu đang thu dọn đồ đạc, tay bà run rẩy gì, “Họ bố con ngã từ lầu xuống, bây giờ đang ở bệnh viện tỉnh, bảo chúng nhanh chóng đến đó.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tiêu Gia Lạc hít sâu, “Không , , đừng lo lắng! Từ từ thôi!”
Tiêu Gia Lạc nhanh chóng thu dọn quần áo cho cả hai, hỏi Tiêu: “Mẹ cũng thu dọn đồ của bố , nhập viện thể cần quần áo giặt, cả khăn tắm nữa.”
“Không , .” Tiêu Gia Lạc cứ lặp lặp câu , cô giữ bình tĩnh.
Thu dọn đồ đạc xong, lấy sổ tiết kiệm của gia đình, Tiêu Gia Lạc cũng mang theo tất cả tiền kiếm , đó cùng Tiêu bắt xe thành phố tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-phao-hoi-hoc-kem/chuong-51.html.]
Đến thành phố tỉnh mất hơn hai tiếng, đó chuyển xe đến bệnh viện tỉnh. Khi đến bệnh viện trời tối mịt, họ hỏi bác sĩ cuối cùng cũng tìm .
Ngoài cửa phòng cấp cứu còn vài , đều là bạn bè và quản đốc công trường của bố Tiêu.
Thấy Tiêu và Tiêu Gia Lạc, họ vội vàng chào đón.
--- Chương 33 ---
Bố Tiêu gặp chuyện 2
“Tiêu Trung Hoa nhà ?”
“Chị dâu! Anh Tiêu vẫn đang phẫu thuật.”
“Rốt cuộc là chuyện gì ?”
“Là một tai nạn…”
Hóa khi bố Tiêu đang bê đồ, khác cũng ngang qua đang bê đồ khác. Đồ vốn nặng, hai bên va , bên cạnh rào chắn, bất cẩn một cái là rơi xuống, tay còn đang cầm đồ nữa…
Thật cao lắm, nếu đơn thuần chỉ ngã xuống thì cũng , nhưng công trường vốn dĩ nguy hiểm, chân bố Tiêu lập tức một thanh thép đ.â.m , đó chân một tấm ván đập trúng.
Người đàn ông lập tức kêu lên thảm thiết ngất … Đầu đội mũ bảo hiểm nên , nhưng cái chân thì trông nghiêm trọng…
Tiêu Gia Lạc mà cũng thấy nguy hiểm, tim cô cứ đập thình thịch. Lúc đến đây cô cứ nghĩ mãi về chuyện trong nguyên tác, vì nguyên chủ là nhân vật pháo hôi, tình hình gia đình cũng rõ ràng, nên miêu tả về bố nguyên chủ, chỉ hình như rằng khi cô bỏ trốn với tên du côn thì bố nguyên chủ tìm cô .
Vậy nên… bố Tiêu sẽ chết! Chắc là ! Tiêu Gia Lạc sợ rằng sự xuất hiện của đổi cốt truyện ban đầu.
Tất cả đều lo lắng chờ đợi. Chẳng bao lâu , bác sĩ bước , “Ai là nhà bệnh nhân?”
“, đây!” Mẹ Tiêu vội vàng tiến lên, “Xin hỏi chồng ạ?”
“Chân giữ nữa , chỉ thể cắt cụt thôi, mong chị ký tên.” Bác sĩ đưa bút cho bà.
Tay Tiêu run lên, cây bút rơi phịch xuống đất. Tiêu Gia Lạc vội nhặt , “Cắt cụt chân giữ tính mạng ạ?”
“Chúng sẽ cố gắng hết sức!”