Đường Thư Nghi thật sự giận tới mức  bật , chuyện từ hôn  nàng còn    ngoài câu nào , bây giờ     đối mặt chất vấn, Ngô gia thật đúng là giỏi!
Nàng mỉm   Phương sơn trưởng : "Ngọc Thần ba tuổi vỡ lòng, là cố lão Vĩnh Ninh hầu tự  dạy dỗ, sáu tuổi  thư viện Thượng Lâm,  các phu tử trong thư viện dạy dỗ. Nửa năm   việc mới rời thư viện về nhà  sách. Ta  thể  Ngọc Thần   cỡ nào, nhưng đức hạnh chắc chắn   vấn đề. Nếu  thì là  nào dạy  cái đức hạnh đồi bại đó? Là tổ phụ , cố lão Vĩnh Ninh hầu? Hay là các phu tử của Thượng Lâm thư viện các ngươi?"
"Này..." Phương sơn trưởng nhất thời á khẩu  trả lời , ông   thể  cố lão Vĩnh Ninh hầu  đúng  là các phu tử của Thượng Lâm thư viện   ? Không thể.
Nam Lăng bá và Tề Lương Sinh đều  khỏi  về phía Đường Thư Nghi, chỉ thấy nàng mặc trường bào xanh sẫm hoa văn mẫu đơn in chìm, búi tóc mẫu đơn song vận, ung dung quý phái,  tựa phù dung.  thứ khiến   thu hút lúc    là dung mạo đoan trang xinh  mà là khí chất trầm  hiên ngang của nàng. Lời lẽ sắc bén, mỗi câu mỗi chữ đều nhắm thẳng  trọng tâm, khiến    thể cãi .
Bọn họ cũng   Vĩnh Ninh Hầu phu nhân   phong thái như .
Mà Đường Thư Nghi thấy Phương sơn trưởng  thể đáp lời nàng, bèn  tiếp: "Hôn sự của Hầu phủ  và Ngô gia mới hủy   mấy ngày,   mà Phương sơn trưởng   ? Hay là  ai thêu dệt lời lẽ bên tai, để ngài bôi nhọ nhi tử nhà ?"
“Phu nhân chớ  buông lời ngông cuồng.” Phương sơn trưởng  nàng nhắc đến hai chữ “bôi nhọ” thì càng thêm phẫn nộ, song  chẳng  biện bạch  , đành chuyển lời: “Lão phu   tranh cãi với một phu nhân,  sẽ tìm Đường quốc công để phân trần chuyện .”
Đường Thư Nghi thấy ông  dùng  phận nữ nhi của nàng để áp chế thì càng thêm bực bội, nàng cất lời: “Phương sơn trưởng  phỉ báng nhi tử của ,  chẳng thể đưa  nguyên nhân đích đáng,  còn mượn cớ  là nữ giới để đàn áp, há  hành vi quân tử chăng?”
“Ngươi...”
Phương sơn trưởng nhất thời nghẹn lời, Đường Thư Nghi bật  lạnh: “Đường Thư Nghi   việc ngay thẳng đoan chính, hôm nay vô cớ  Phương sơn trưởng vu khống, liên quan đến thanh danh của  và nhi tử, tuyệt đối  thể bỏ qua dễ dàng.”
“Ngươi... Ngươi  thế nào?” Phương sơn trưởng thấy nàng   thể bỏ qua, bỗng nhiên  chút hối hận vì  thốt  những lời  nãy. Vốn dĩ chuyện của phủ Vĩnh Ninh hầu và Ngô gia nào  liên quan gì đến ông , hà cớ gì  sa chân  vũng lầy thị phi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-134.html.]
Ông  chỉ là  đồn chuyện Tiêu Ngọc Thần và Ngô Tĩnh Vân từ hôn là vì Tiêu Ngọc Thần  chuyện   với Ngô Tĩnh Vân, Hầu phủ còn ỷ thế h.i.ế.p . Vì ông   quan hệ tâm giao với ngoại tổ phụ của Ngô Tĩnh Vân, hôm nay  gặp Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, ông  mới  nhịn  mà  một câu rằng đức hạnh của Tiêu Ngọc Thần  chỗ khiếm khuyết.
Giờ đây thấy thái độ cương quyết  buông tha của Hầu phu nhân, ông  thoáng hối hận.  lời  lỡ buông  , dẫu  hối hận cũng vô ích.
Mà lúc ,  thấy vị phu nhân dung mạo diễm lệ  mắt, khí thế bức , khẽ nhấp đôi môi đỏ thắm cất lời: “Phương sơn trưởng ngài  đức hạnh của nhi tử nhà   vấn đề là vì chuyện nhi tử nhà  từ hôn với nhị tiểu thư họ Ngô,  chúng  hãy mời Ngô đại nhân đến đây, để ông  phân trần rõ ràng  mặt chư vị nguyên do hôn sự   hủy bỏ, để xem rốt cuộc đức hạnh của ai  chỗ khiếm khuyết.”
Nàng  xong   lạnh  Phương sơn trưởng  mặt mày nhăn nhó, rúm ró  tiếp lời: “Để xem   Phương sơn trưởng ngài   càn, phỉ báng nhi tử của  chăng.”
Nàng  xoay   Tề Lương Sinh cùng Nam Lăng bá, chắp tay hành lễ: “Thỉnh Tề đại nhân và Nam Lăng bá  chứng.”
“Được, chuyện  đến nước , tại hạ xin nguyện   chứng kiến.” Nam Lăng bá nãy giờ cũng  điều bất mãn với Phương sơn trưởng,   Đường Thư Nghi  như , ắt hẳn nàng  nắm chắc phần thắng,  cho lão già  nếm mùi khó khăn, liền sảng khoái đáp lời.
Tề Lương Sinh cũng  Phương sơn trưởng : “Lời đồn đại bên ngoài khó bề tin tưởng, Phương đại nho, hôm nay Tề mỗ cũng nguyện ý   chứng cho nhị vị.”
Phương sơn trưởng  Đường Thư Nghi, ánh mắt tối sầm . Chuyện  đến nông nỗi , ông  cũng chỉ  thể đồng ý mời Ngô Quốc Lương đến đây.  xem thái độ cứng rắn của Đường Thư Nghi,  thể đoán  trong chuyện từ hôn giữa phủ Vĩnh Ninh hầu và Ngô phủ, phần lý lẽ e rằng nghiêng về phủ Vĩnh Ninh hầu.
Giờ đây dù  hối hận cũng đành vô ích.
 lúc ,   Hầu phu nhân cất giọng vọng  ngoài cửa: “Người , mau !”