Đường Thư Nghi lấy ba nén hương, châm lửa, cắm  lư hương. Khói hương lượn lờ phiêu đãng  bài vị, chốc lát  hòa tan   khí. Nhìn ba bài vị  bàn thờ, nàng trầm mặc  ,   nên khuyên nhủ  răn dạy đứa nghịch tử .
Cả cứng rắn lẫn mềm mỏng, nàng đều  dùng qua.
Quay đầu , Đường Thư Nghi  thiếu niên độ mười bốn đang quỳ  đất. Lưng y thẳng tắp,  mặt hiện rõ nét trẻ dại ngông nghênh, còn ẩn chứa một phần quật cường. Rũ mắt, nàng trầm tư sắp xếp ngôn từ,  cất lời: “Nếu phụ  con còn sống, nếu Hầu phủ  vẫn hiên ngang vững chãi, nếu con  cả đời chè chén hưởng lạc cũng  , bởi lẽ cuộc đời , đường  nước bước là do chính  tự định đoạt.  giờ đây Hầu phủ nguy cơ tứ phía, Nhị hoàng tử và Lương gia  thể  là thế đối đầu một mất một còn với nhà . Chỉ cần Nhị hoàng tử đăng cơ cửu ngũ, cả nhà chúng  cũng chớ mong  sống yên . Phụ  con khuất núi, hổ phù  bặt vô âm tín, Thánh thượng thì đa nghi đa đoan, cho rằng chúng    tung tích hổ phù,  còn đố kỵ uy danh của phụ  con trong quân, đang tìm cớ hãm hại chúng . Chưa kể còn  những kẻ thù ngấm ngầm ẩn hiện...”
Đường Thư Nghi thở dài thườn thượt: “Tuy  thể  Hầu phủ đang   đống lửa, nhưng con cứ  tùy tiện phóng túng như  là  . Hơn nữa, con cứ  cả đời chìm đắm trong tửu sắc ca xướng như  ?”
Dứt lời, Đường Thư Nghi  đầu  Tiêu Ngọc Minh đang quỳ  đất, thấy y siết chặt song quyền, ánh mắt toát lên vẻ sắc lạnh. Căn phòng chìm  tĩnh lặng, bỗng nhiên thanh âm trầm đục của y vang lên: “Trừ khử .”
Đường Thư Nghi  ngờ sẽ   ba chữ kinh  , đầu óc nhất thời  kịp tiếp nhận, nàng buột miệng hỏi: “Trừ khử ai?”
“Nhị hoàng tử. Trừ khử , ắt sẽ bớt  một hiểm họa.”
Tiêu Ngọc Minh thốt lời nhẹ bẫng, như thể chẳng  đang bàn chuyện đoạt mạng , huống hồ đối phương  là bậc hoàng tử tôn quý, dường như y chỉ đang  tới chuyện g.i.ế.c một con gà tầm thường . Đường Thư Nghi  khỏi nghiêm nghị  y. Thiếu niên đang quỳ  đất, lưng thẳng tắp, ngũ quan  dần rõ nét, toát lên vài phần cương nghị. Giờ phút ,  mặt y chẳng còn chút ngông nghênh nào,   đó là sát khí đằng đằng.
Đường Thư Nghi bỗng dưng nghẹn lời, nàng nhớ  cốt truyện trong bộ sách nọ, Tiêu Ngọc Minh là một nhân vật phản diện, vận mệnh ắt hẳn chẳng lành, hình như là phạm  tội gì, ... ngũ mã phanh thây.
Nghĩ đến đây, trống n.g.ự.c nàng đập thình thịch. Rốt cuộc là phạm tội gì mà  chịu cực hình thê thảm đến ?
Bộ sách  dùng để ru ngủ, đôi khi nàng      nên  nhiều tình tiết còn mơ hồ. Hiện tại nàng chẳng   nhớ rõ . Chẳng lẽ Tiêu Ngọc Minh thật sự  đoạt mạng Nhị hoàng tử?
E rằng khả năng  chẳng hề nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-139.html.]
Thánh thượng   ít hoàng tử, Nhị hoàng tử  chẳng  kẻ quá đỗi xuất chúng, nhưng    một vị mẫu  là Quý phi  sủng ái bậc nhất! Một nữ nhân yếu thế  chút gia thế, ở chốn hậu cung tàn khốc tranh đấu sinh tử của Hoàng đế, trải qua bao phen c.h.é.m g.i.ế.c tranh đoạt, vươn lên thành Quý phi  Thánh thượng sủng ái nhất, ngẫm kỹ ắt  nàng  là nhân vật thủ đoạn đến nhường nào.
Nếu hoàng tử do nàng  sinh   Tiêu Ngọc Minh giết, nàng  xúi giục Thánh thượng ban cực hình với Tiêu Ngọc Minh cũng chẳng  chuyện  thể xảy .
Đường Thư Nghi giờ đây   dạy dỗ Tiêu Ngọc Minh một khóa luân lý đạo đức và chính trị sâu sắc, nhưng e rằng bất khả thi.
Trầm mặc một hồi, nàng hạ giọng vấn: “Trừ khử thế nào?”
Ngữ điệu nàng nghiêm nghị vô cùng, tựa như đang thật sự bàn bạc chuyện đoạt mạng  cùng Tiêu Ngọc Minh.
Tiêu Ngọc Minh cúi đầu quỳ yên  đáp lời, Đường Thư Nghi  tiếp: “Con cầm đao xông thẳng tới phủ Nhị hoàng tử, đao trắng , đao đỏ , đoạt mạng  như  ư?”
“Đương nhiên  .” Tiêu Ngọc Minh lập tức phản bác: “Phủ Nhị hoàng tử phòng vệ nghiêm mật,  chẳng tài nào mang binh khí  phủ . Chúng  ắt  hành sự theo cách ...”
Tiêu Ngọc Minh hạ giọng, mắt y tinh quang lấp lánh : “Thám thính xem khi nào  xuất hành, nhân lúc   ngoài, sắp đặt một sự cố ngoài ý ,  đó...”
Y nâng tay, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn tột độ,  động tác cứa cổ.
Đường Thư Nghi: “...”
Chẳng lẽ y từng thật sự suy tính đến việc  ?