“Nương ơi!”
Một nữ hài nhi búi tóc hai bên, trắng trẻo tinh xảo, bỗng nhào  lòng nàng. Đường Thư Nghi giật  kinh hãi, nàng vốn là kẻ cô độc hơn ba mươi năm, giờ đây đột nhiên trở thành mẫu   khác, thật đúng là khó lòng quen !
“Nương ơi!” Tiểu nha đầu cảm nhận   thể mẫu  cứng đờ, liền ngẩng đầu mở to đôi mắt long lanh  nàng. Đường Thư Nghi phút chốc ngẩn ngơ.
Thôi  , giờ đây nàng chính là phu nhân hào môn Vĩnh Ninh hầu. Nàng  chỉ  tiền của mà còn  ba hài tử. Đây là sự thật hiển nhiên, cần  tiếp thu.
Đường Thư Nghi thả lỏng  thể, ôm tiểu nha đầu  lòng, đoạn  hỏi: “Đã tan học  ư? Hôm nay con học  những gì?”
“Nương,  mau  Trang phu tử !” Tiêu Ngọc Châu dẩu môi nhỏ, vẻ mặt tuy tủi  nhưng đôi tròng mắt  ngừng đảo quanh như bánh xe  tố cáo suy nghĩ của bé.
Nhờ  ký ức còn sót , Đường Thư Nghi   tiểu nữ nhi  vốn  tính tình ương ngạnh. Nàng cũng  trực tiếp từ chối ý kiến  đổi Trang phu tử, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng con bé: “Vì  con   đổi phu tử?”
“Học vấn của lão phu tử chẳng lấy gì  xuất sắc, lão...”
“Nói thật,    dối.” Đường Thư Nghi ngắt lời Tiêu Ngọc Châu, ngữ điệu  chút nghiêm nghị.
Trang phu tử là  nguyên chủ từng phó thác phụ  nàng, Đường Quốc công,  tìm. Trang phu tử là cử nhân, trong giới học thuật vô cùng nổi danh, cớ    là học vấn  ?
Tiêu Ngọc Châu  mẫu  quở trách thì phồng má hờn dỗi,   lời nào. Đường Thư Nghi tất nhiên sẽ  chiều chuộng con bé, nàng liếc mắt  về phía Lưu ma ma đang  bên cạnh, bà  là nhũ mẫu của Tiêu Ngọc Châu. Sau khi Tiêu Ngọc Châu cai sữa, bà  vẫn  ở   ma ma quản sự.
“Phu nhân, hôm nay tiểu thư đây chịu ủy khuất lớn lao.” Lưu ma ma đau lòng  Tiêu Ngọc Châu,   : “Chiều nay thứ nữ nhà nhị lão gia  phu tử khích lệ vài câu  bắt đầu diễu võ dương oai  mặt tiểu thư. Tiểu thư tức giận  nàng vài câu, phu tử  trách cứ tiểu thư. Phu nhân,  hãy đòi  công đạo cho tiểu thư!”
Lưu ma ma    đảo mắt liên hồi, chỉ thoáng  qua   ả chẳng hề thành thật.  Đường Thư Nghi cũng  vạch mặt, chỉ mở miệng : “Chuyện    , ngươi lui xuống  .”
Dứt lời, nàng rũ mắt hỏi Tiêu Ngọc Châu: “Phu tử giao bài khóa gì ?”
Lưu ma ma thấy Đường Thư Nghi chẳng đoái hoài gì tới lời bà , trong lòng  chút ấm ức nhưng  dám biểu hiện  ngoài, chỉ  thể xoay   . Đường Thư Nghi dùng khóe mắt liếc bà  một cái,   Tiêu Ngọc Châu nhỏ giọng : “Phu tử bảo con  hai mươi trang đại tự.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-3.html.]
“Nhiều đến  !” Đường Thư Nghi .
Tiêu Ngọc Châu ủy khuất gật đầu, Đường Thư Nghi  dậy kéo con bé  thư phòng: “Vừa lúc  cũng  luyện chữ, chúng  cùng  .”
Tiêu Ngọc Châu còn  oán giận nhưng   Đường Thư Nghi kéo  thư phòng. Nha  Thúy Vân nhanh nhẹn chuẩn  bút mực, Đường Thư Nghi bắt đầu  xuống  chữ, Tiêu Ngọc Châu cũng chỉ đành  luyện chữ.
Viết xong hai chữ, Đường Thư Nghi ngoảnh đầu  hiệu cho Thúy Vân. Thúy Vân hiểu ý, gọi Thúy Trúc tới hầu    sân.
Đường Thư Nghi hài lòng vô cùng, hai đại nha     mắt ,  việc cũng nhanh nhẹn.
Hai mươi trang đại tự, mất  một canh giờ cũng  xong. Đường Thư Nghi quan sát chữ của Tiêu Ngọc Châu, chữ  ngay ngắn, đường nét rõ ràng, tiểu hài tử tám tuổi   như thế thật  tồi.
Nàng  khích lệ vài câu, tiểu cô nương  xong cũng lộ  vẻ tươi . Dung nhan nhỏ nhắn tinh xảo, khi  rạng rỡ  càng thêm phần kiều diễm. Quả là một giai nhân tương lai!
Lúc  bên ngoài truyền đến một giọng nam hài vang dội: “Nương, mau sai  dọn cơm , con sắp c.h.ế.t đói .”
“Ai da, nhị công tử, ngài   gì ? Sao y phục   nông nỗi ?”
Nghe ngữ điệu khẩn trương của Thúy Vân, Đường Thư Nghi vội vã bước  ngoài. Tiêu Ngọc Châu cũng theo phía , gương mặt vui sướng khi thấy  gặp họa.
Đường Thư Nghi   tới cửa   thấy một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi cao to dũng mãnh, dung mạo  tuấn đang  trong sân, dáng vẻ bất cần, lêu lổng. Chiếc trường bào màu lam vốn phẳng phiu nay  tả tơi như  chó gặm, chẳng còn  hình dạng gì.
Đây chính là nhị nhi tử của nàng, Tiêu Ngọc Minh.
Đường Thư Nghi  chuẩn  tâm lý với cái danh ăn chơi trác táng của nhị nhi tử , mấy từ “ngang tàng, bất trị” của phường vô  đầu đường xó chợ quả thực  phù hợp với hình tượng của . Đường Thư Nghi miễn cưỡng giữ  bình tĩnh: “Con     nông nỗi ?”
“Đánh một trận với Tề Nhị.” Tiêu Ngọc Minh bất cần đáp lời: “Con     cả, chỉ là mặt tên tiểu tử Tề Nhị  bầm dập thôi.”