Tiêu Ngọc Thần rời khỏi Thế An Uyển, trong lòng vẫn còn trầm ngâm những lời Đường Thư Nghi , thật khiến y ngỡ ngàng. Ngô nhị tiểu thư hủy bỏ hôn ước với y. Chẳng y tự cho là bậc quân tử hiếm , mà là y tự hỏi lẽ nào nàng màng đến thanh danh nữ tử khi tự ý từ hôn chăng?
“Ngươi xem, Ngô nhị tiểu thư là hạng như thế nào?” Tiêu Ngọc Thần bỗng sang hỏi Trường Minh.
Trường Minh vô duyên vô cớ hỏi, đành đáp: “Nô tài .”
Bình thường Đại công tử ít khi nhắc đến Ngô nhị tiểu thư, cớ hôm nay đột ngột hỏi đến?
“Không thì thôi. Về , cũng chẳng cần .”
Y chỉ là hiếu kỳ mà thôi. nếu Ngô nhị tiểu thư dùng phương thức quyết liệt như để hủy bỏ hôn ước, thì y cũng chẳng cần bận tâm lo lắng cho nàng nữa, chỉ còn đôi chút cảm khái.
Lương nhị gia cùng Lương nhị phu nhân trở về phủ, hai đều đang sục sôi lửa giận, xuống, hạ nhân trong nhà dám thở mạnh một tiếng.
“Vị Đường Thư Nghi thành quả phụ mà còn dám đắc ý như ư? Chẳng chỉ là một Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân thôi ? Có gì mà đáng khoe khoang hơn ?” Lương nhị phu nhân nhớ những lời Đường Thư Nghi ở Hầu phủ khi nãy, cùng với thần sắc châm chọc trào phúng của nàng , thật khiến cho tim gan nàng đau đớn quặn thắt.
Lương Kiến An vốn hừng hực lửa giận, còn nàng than vãn ngừng, bèn cau mày sốt ruột : “Được , nàng sống thì can hệ gì đến nàng? Tiêu Hoài c.h.ế.t mà nàng vẫn còn vương vấn ?”
“Lương Kiến An, đừng ăn hồ đồ như !” Lương nhị phu nhân tất nhiên sẽ thừa nhận tơ tưởng đó với Tiêu Hoài, hơn nữa Tiêu Hoài c.h.ế.t . nàng thật sự ưa Đường Thư Nghi chút nào.
Lương Kiến An lúc vì chuyện tầm phào mà tranh cãi với nàng, Lương nhị phu nhân hỏi: “Lá thư đến chỗ nàng? Nàng mau cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-51.html.]
Chuyện đến nông nỗi , thật sự nghi ngờ kẻ nào đó giở trò quỷ quái.
Lương nhị phu nhân cũng hận kẻ đưa tin đến tận xương tủy, nghiến răng nghiến lợi. Nếu nhận lá thư đó, nàng xông viện của Đường Thư Nghi, cũng sẽ xảy những chuyện , và hôm nay cũng chẳng cần đến xin Đường Thư Nghi để nàng châm chọc nhiều đến .
Nàng kể chuyện nhận thư từ đầu chí cuối, Lương Kiến An xong cũng cắn chặt khớp hàm, lập tức sai gọi hai thị vệ canh cửa ngày hôm đó đến. Hôm nay, cũng Tiêu Ngọc Thần cho nghẹn ứ một bụng, lồng n.g.ự.c uất nghẹn thôi, nhất thiết tìm nơi phát tiết. Nếu thể trút giận ở Vĩnh Ninh Hầu phủ, đành trút lên khác!
Chốc lát , thấy hai thủ vệ nơm nớp lo sợ bước . Bọn họ cũng chuyện ồn ào là do phong thư gây , mấy ngày nay cả hai đều yên. Vừa thấy Lương Kiến An, bọn họ lập tức quỳ sụp xuống, cần đợi ai hỏi cũng tự giác kể chuyện tiểu khất cái đến đưa thư ngày hôm đó.
“Là một tiểu khất cái ư?” Lương Kiến An hỏi.
Thấy thị vệ gật đầu, hỏi: “Không thấy ai khác ngoài nó ?”
Hai thị vệ lắc đầu: “Bẩm nhị gia, tuyệt nhiên ai khác, chỉ thấy duy nhất một tiểu khất cái.”
Lương Kiến An híp mắt trầm tư, rốt cuộc là kẻ nào sai tiểu khất cái đến đưa thư đây? Bên Lương nhị phu nhân lạnh giọng lệnh: “Đi bắt ngay tiểu khất cái về đây!”
Hai thị vệ về phía Lương Kiến An, thấy gật đầu mới lập tức dậy, vội vã chạy ngoài bắt .
Khất cái cũng cứ điểm của chúng, tiểu khất cái truyền tin ắt hẳn thường xuyên hoạt động ở những khu vực lân cận Lương gia. Chẳng tốn bao nhiêu thời gian, hai thị vệ tìm . Chẳng chẳng rằng, hai liền áp giải về Lương phủ.
Tất nhiên Lương nhị gia và Lương nhị phu nhân sẽ đích thẩm vấn tiểu khất cái hôi hám bẩn thỉu , mà giao cho quản gia. Tiểu khất cái vốn dĩ dọa cho hồn xiêu phách lạc, quản gia cất lời hỏi, nó sợ sệt khai chuyện ngày hôm đó, sót một lời nào.