Đường Thư Nghi bước  khỏi thư phòng,  thấy hai  hầu Nghiễn Đài và Thạch Mặc của Tiêu Ngọc Minh đang quỳ ngoài cửa.
Đi tới  mặt bọn họ, nàng : “Các ngươi là  của Nhị công tử, công tử  thì các ngươi , công tử   thì các ngươi cũng chẳng  hơn là bao. Hãy nghĩ cho kỹ , điều gì là  lợi cho chủ tử của các ngươi, điều gì là bất lợi cho  .”
Nghiễn Đài cùng Thạch Mặc vẫn run rẩy quỳ phục  mặt đất. Đường Thư Nghi bảo tên đầy tớ trông coi thư phòng khóa cửa ,  xoay  trở  hậu viện. Ngay khi nàng  , Nghiễn Đài và Thạch Mặc lập tức  sụp xuống đất. Khí thế của Hầu phu nhân quả thực quá đỗi cường thịnh, thậm chí  phần lấn át cả Hầu gia.
Hai  hít vài  thật sâu,  dậy  đến cửa thư phòng, khom lưng ghé mắt qua khe cửa. Nghiễn Đài : “Công tử,   ngài đừng  chuyện nguy hiểm như  nữa, nô tài chỉ cần nghĩ đến thôi  thấy kinh hãi.”
Hắn vốn là kẻ yếu bóng vía, giờ đây mỗi khi nhớ  ánh mắt như băng sương của Hầu phu nhân ban nãy, vẫn  khỏi rùng  kinh hãi.
Tiêu Ngọc Minh ở bên trong  lên tiếng. Thạch Mặc miệng dán  khe cửa, : “Công tử, ngài  một tiếng , phu nhân phạt ngài quỳ  phạt ngài nhịn ăn?”
Vừa ,    trái  , thấy   ai, liền hạ thấp giọng : “Nếu như phu nhân phạt quỳ, ngài đừng quá mức thành thật như Đại công tử, ngược  cũng  ai trông coi, ngài   xuống cũng chẳng .”
“Sao   ?” Nghiễn Đài ở bên cạnh : “Đại công tử quỳ suốt một đêm mà đầu gối sưng vù mấy ngày liền, nếu công tử nhà   khi chịu phạt   hề hấn gì, phu nhân nhất định sẽ phát giác.”
Thạch Mặc: “...”
“Được ,” Giọng  của Tiêu Ngọc Minh từ bên trong truyền đến, “Mẫu  chỉ   nghĩ xem   nên  gì,   . Hai  các ngươi  thám thính tình hình của Nghiêm Ngũ .”
Nghiễn Đài và Thạch Mặc  xong liền  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-65.html.]
Đoạn , Đường Thư Nghi  hồi Thế An Uyển, còn  kịp an tọa, liền nhận  bái  của Ngô phủ,  ngày mai Ngô phu nhân sẽ dẫn nữ nhi đến. Nàng  chút chần chừ bảo   trả lời, ngày mai nàng chuẩn  sẵn sàng nghênh đón.
Nàng   cũng  gặp mặt vị nữ chính trong cuốn sách . Nàng quả thực chẳng  đối đầu cùng nàng  chút nào. Dù  cũng là nữ chính của một cuốn sách,   nàng  ắt hẳn mang theo một luồng khí vận đặc biệt. Nếu như chuyện hôn sự của nàng  cùng Tiêu Ngọc Thần  thể êm  giải quyết thì  nhất.
Chỉ là   nữ chính suy nghĩ như thế nào, chỉ  điều, nếu Ngô Tĩnh Vân cứ cố chấp bám riết lấy Hầu phủ,  nàng cũng sẽ chẳng nể nang gì.
Vào bữa tối, Đường Thư Nghi gọi  đưa đồ ăn đến thư phòng. Nàng dùng bữa cùng Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu.
Hôm nay Tiêu Ngọc Thần   ngoài,    chuyện của Tiêu Ngọc Minh. Đường Thư Nghi liền kể  cho  ,  đó : “Ta thấy   vốn chẳng  kẻ ham  sách, thích an tọa thư phòng, cho nên     tập võ, song việc  ắt  xuất phát từ chí hướng của chính . Dù  cũng chẳng thể để   mãi buông thả như thế.”
“Nếu như nhị  tập võ tòng quân cũng là một hướng   tồi, dù  tổ phụ và phụ  đều  chọn con đường xông pha trận mạc.” Tiêu Ngọc Thần thầm nghĩ trong lòng,  bữa cơm sẽ đích  đến gặp Tiêu Ngọc Minh, nghiêm túc khuyên bảo   một phen.
Đường Thư Nghi ngược   nghĩ để Tiêu Ngọc Minh tiếp nhận chí nguyện của tổ phụ và phụ  , điều quan trọng là   yêu thích và phù hợp với việc gì.
Nàng : “Nếu   thật sự  năng lực như tổ phụ và phụ  của con,  và ngoại công của con tự nhiên sẽ mưu tính cho  , nhưng mấu chốt vẫn  xem chính  .”
Ở thời hiện đại, thiếu niên mười bốn tuổi còn bận đèn sách thi cử, ai nấy đều mong con em  đỗ đạt  những học phủ danh tiếng. Song ở cổ đại, hài tử mười bốn, mười lăm tuổi về cơ bản   coi là trưởng thành, trong nhà  bắt đầu định liệu tiền đồ, xác định hướng  cho sự nghiệp tương lai của chúng.
“Ngày mai, Ngô phu nhân sẽ dẫn vài cô nương đến trong phủ, nhi tử  định liệu  ?” Đường Thư Nghi đổi chủ đề hỏi Tiêu Ngọc Thần.