Tiêu Ngọc Thần   chiếc ghế cạnh cửa sổ,  đầu  bầu trời đêm, đen thăm thẳm, tĩnh mịch như mực.
Y : “Lúc nãy  bất chợt nhớ về hình ảnh phụ  luyện võ khi còn thơ ấu.”
Tiêu Ngọc Minh  y  , bèn đặt chén  xuống bàn, ngả   ghế, dáng vẻ lười nhác như   xương: “Đệ cứ ngỡ trong tâm trí  chỉ  Liễu Bích Cầm thôi chứ.”
Tiêu Ngọc Thần  ngờ    như , bỗng nhiên  đầu, khó nhọc  Tiêu Ngọc Minh: “Ta... ...”
Thấy ánh mắt tản mạn, dường như chẳng màng sự đời của Tiêu Ngọc Minh, Tiêu Ngọc Thần   nên  gì, cuối cùng chỉ  thể trầm mặc  bóng đêm ngoài khung cửa.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ánh đèn mờ nhạt kéo dài chiếc bóng của hai  ...
Cũng   qua bao lâu, Tiêu Ngọc Thần mới khẽ thì thầm: “Chuyện tình duyên giữa  và nàng,  ắt  hiểu .”
Tiêu Ngọc Minh khẽ  nhạo: “Huynh cũng  hiểu  chuyện của .”
Tiêu Ngọc Thần  dáng vẻ buông thả,  vật vờ  ghế của Tiêu Ngọc Minh, bỗng nhiên cảm thấy bản  thật sự  hiểu    . Kỳ thực nếu suy xét kỹ càng, y còn  hiểu nổi chính . Lúc  tâm trí y đều đặt trọn  kinh sử và Liễu Bích Cầm,   còn tâm sức mà chăm lo cho   đây.
Y quả thật là một   trưởng chẳng xứng chức.
“Ta...  quả thật   tư cách giáo huấn , hôm nay  tới đây là để  với ...”
Tiêu Ngọc Thần   mẫu  một tay chống đỡ  bộ Hầu phủ vô cùng vất vả, chúng   nên khiến   lao tâm khổ trí thêm nữa.  mấy lời   cứ như đang  vẻ giáo huấn  khác, nghĩ đến lời của Tiêu Ngọc Minh  , y bỗng nhiên nghẹn lời.
Cuối cùng chỉ  thể : “Không  gì, mẫu   đợi  suy xét thấu đáo sẽ tha cho   ngoài. Nghỉ ngơi cho khỏe ,   .”
Y  xong bèn  dậy   cửa, bước chân  phần vội vã, lạc lõng, tựa như đang trốn tránh điều gì. Tiêu Ngọc Minh vẫn cứ buông thả  dài  ghế tựa,   một lời, chẳng hề động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-77.html.]
Chẳng bao lâu , gã sai vặt  vội vàng chạy tới,  ngoài cửa, cẩn trọng khom . Thấy Tiêu Ngọc Minh vẫn  yên như tượng tạc, chẳng  một lời, gã bèn mở miệng : “Nhị công tử, nô tài khóa cửa đây.”
Tiêu Ngọc Minh vẫn  im như tượng đó,   tiếng nào. Gã sai vặt thấy y khẽ gật đầu, liền đóng cửa .
Tiêu Ngọc Thần bước  khỏi thư phòng, tiến về Thanh Phong Uyển. Ánh trăng lạnh lẽo vương vãi  nền đất, một cơn gió heo may lướt qua,  lạnh luồn  cổ áo, chạy dọc khắp ,  mà  chẳng hề cảm giác  gì.
Chẳng mấy chốc  về đến Thanh Phong Uyển, y bỗng nhiên dừng bước,   bóng đêm mịt mùng xa xăm mà cất lời: “Ngươi  xem, rốt cuộc     sai  chăng?”
Trường Minh lẳng lặng theo , chẳng rõ chủ tử  đang hỏi điều gì, cũng chẳng  nên đáp lời  . Tiêu Ngọc Thần tựa hồ cũng  mong  hồi đáp, một lát ,  khẽ : “Thế nào là sai, thế nào là đúng đây? Chẳng lẽ, bỏ mặc nàng mặc  đời chà đạp  là điều đúng đắn  ?”
Trường Minh   trả lời thế nào, chỉ đành cúi đầu im lặng. Thấy y  tiếp tục cất bước  về phía , Trường Minh vội vã theo .
Vừa đặt chân  Thanh Phong Uyển, Tử Lăng  tức khắc chạy  nghênh đón: “Đại công tử, trời lạnh như ,  ngài  khoác thêm áo choàng?”
Tiêu Ngọc Thần chẳng  một lời,  thẳng  nội viện. Tử Lăng vội hầu hạ y tắm gội, nghỉ ngơi...
Chẳng mấy chốc  đến trưa hôm , Đường Thư Nghi đang xem xét hồi môn của nguyên , đương nhiên giờ phút   thuộc về nàng. Nàng định dùng tư tài riêng của  để mở hội sở, chứ  dùng đến công quỹ chung trong phủ.
Sổ sách trong Hầu phủ phân chia vô cùng rành mạch. Tài sản trong phủ bao gồm sản nghiệp của lão Hầu gia, Tiêu Hoài cùng với của hồi môn của lão Hầu phu nhân và nguyên . Tuy rằng chủ tử của Hầu phủ giờ đây chỉ còn  nàng và ba hài tử, nhưng Đường Thư Nghi vẫn tách tài sản của lão Hầu gia, lão Hầu phu nhân, Tiêu Hoài và của bản  nàng  để quản lý riêng.
Bởi lẽ,   Hầu phủ còn  đối mặt với một phiền toái lớn,   chừng sẽ  phân gia, sổ sách càng rõ ràng một chút càng .
Nhìn tài sản riêng của  trong sổ sách vẫn đủ để  vòng, Đường Thư Nghi tính toán mua một tòa tam tiến viện để  biệt viện, e rằng cũng cần một khoản ngân lượng kha khá.  lúc , Thúy Vân tiến  tâu: “Phu nhân, Thạch Mặc bên cạnh nhị công tử  tới.”
Ánh mắt Đường Thư Nghi rời khỏi sổ sách, cất lời: “Cho   .”