Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 198: Ta Nhớ Nàng Lắm! ---
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:20:23
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lăng Tâm vốn định dậy tính tiền rời , một nữa xuống.
Bên trong rốt cuộc là ai mà đến cả Hoàng đế Mục Nguyệt Thần cũng khách sáo ba phần?
Xong đời!
Nàng nén nổi lòng hiếu kỳ, nhất định đợi tiếp.
Lần chờ đợi , thêm hơn một canh giờ, trời tối đen.
Trong thời gian đó, nhã gian mang một ấm và điểm tâm.
Lăng Tâm nhân lúc cửa mở, tìm đúng góc , cũng chỉ thấy một chiếc bào gấm màu xanh lục.
Cuối cùng, khi sự kiên nhẫn của nàng sắp cạn kiệt, cửa nhã gian một nữa mở .
Rèm vén lên.
Lăng Tâm dồn hết tâm trí mà .
Đầu tiên lọt mắt là chiếc bào gấm màu xanh lục, đó là một nam nhân bước .
Chỉ là đầu đội một chiếc mũ, khuôn mặt khăn che kín, rõ diện mạo.
Từng cử chỉ hành động đều toát lên vẻ đoan trang, phong thái của một quý công t.ử ôn nhu như ngọc.
Lăng Tâm đang nghĩ một uống thể lâu đến ư, thì phía một nữa bước .
Liễu Khuynh Thành!
Cho dù nam nhân vén rèm cho nàng, nàng vẫn giữ nụ đoan trang, theo khỏi lâu.
Lăng Tâm ngờ, trong nhã gian , nhiều đến .
Nàng nhớ khi từng thấy Liễu Khuynh Thành gặp Yến Vương, ngờ mối quan hệ với Mục Nguyệt Thần dường như cũng hề tầm thường.
Theo lý mà , Mục Nguyệt Thần và Yến Vương là hai thế lực đối địch, nàng thể giữ mối quan hệ sâu sắc với cả hai ?
Nàng vội vã theo ngoài.
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng dày, phủ một lớp dày đặc.
Nàng lo Lâm T.ử Nguyên kẹt đường về .
Bên ngoài hai chiếc xe ngựa đợi sẵn, Liễu Khuynh Thành và nam nhân bí ẩn mỗi lên một chiếc xe.
Liễu Khuynh Thành cung kính chờ nam nhân lên xe, xa mới thu ánh mắt lên xe.
Lăng Tâm theo nam nhân bí ẩn .
Chỉ là... chiếc xe ngựa khỏi thành.
Lăng Tâm tuy ngựa, hiếu kỳ, nhưng theo khỏi thành.
Nàng mà theo, khi sẽ truy đuổi lâu, nhà chắc chắn sẽ lo lắng.
Đến khi nàng trở về nhà, Tiêu Vinh Hiên và Tuân Vũ đang dỡ hàng xuống xe.
Cửa tiệm bận rộn, hôm nay bọn họ giao hàng muộn một chút.
Tuân Vũ thấy nàng đầy tuyết trở về, chút lo lắng, nhưng thể hiện .
"Phu nhân, về muộn ?" Lý thúc thấy Lăng Tâm trở về, vội vàng tiến lên bẩm báo.
"Lão gia t.ử lo cho , phái ngoài tìm !"
Trước phái mười mấy .
"Ta lâu uống , quên mất thời gian !" Lăng Tâm gật đầu với Tiêu Vinh Hiên bọn họ, vội vàng bước trong.
Tuân Vũ khi thấy hai chữ "phu nhân", chỉ cảm thấy lòng thắt .
Thì nàng xuất giá !
Cũng đúng!
Nàng ưu tú như , xuất giá cũng chẳng lạ.
Hắn khổ một tiếng, tiếp tục cùng Tiêu Vinh Hiên khiêng vò rượu.
Gia cảnh nhà đây cũng coi như khá giả, từ nhỏ hai đều học, từng việc nặng nhọc.
Chỉ là gặp thiên tai đành chạy nạn, đường lạc mất nương duy nhất, gặp cướp, bộ bạc mang theo đều cướp sạch.
Cuối cùng trải qua muôn vàn gian khổ mới đến Kinh đô.
ở đây bạc thì khó mà một tấc.
Thế là khắp nơi tìm việc.
thể yếu ớt chỉ sách, cũng cần.
May mắn , Tiêu Vinh Hiên chịu dùng .
Tuy công việc chỉ đến cuối năm, nhưng ít cũng bạc để ăn Tết.
Nghĩ đến ăn Tết, nhớ đến duy nhất của là Tuân Dật.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-198-ta-nho-nang-lam.html.]
Kể từ cuối hai cãi một trận lớn, Tuân Dật cố chấp cung hoạn quan, từ đó về gặp nữa.
May mà Hoa Xảo Nhi vẫn còn liên lạc với Tuân Dật, thỉnh thoảng sẽ từ nàng tin tức bình an.
Tuân Vũ và Tiêu Vinh Hiên hai dỡ xong vò rượu, đẩy xe ngoài.
Một chiếc xe ngựa vặn dừng cửa, rèm vén lên, bước xuống là một nam nhân dung mạo cực kỳ tuấn tú, tựa như trích tiên.
Tuyết trắng tinh khiết rơi xuống, dường như cũng lu mờ mặt .
Lâm T.ử Nguyên ngựa ngừng vó trở về nhà, ngẩng đầu liền thấy hai nam nhân đẩy xe từ nhà .
Trong đôi mắt thoáng qua chút ngạc nhiên, khẽ gật đầu, vội vã chạy trong.
Tiêu Vinh Hiên và Tuân Vũ đều đầu trong đại môn Lâm gia.
Lạc Hà từ trong nhà bước , thấy Lâm T.ử Nguyên , liền hướng trong phòng mà hô: "Lăng tỷ, Lâm đại ca về !"
Tiêu Vinh Hiên và Tuân Vũ: "..."
Bọn họ hẹn mà cùng ngẩng đầu hai chữ "Lâm Phủ" phía đại môn.
Lăng Tâm trong nhà thấy Lâm T.ử Nguyên về, vội vàng bước : "Chẳng còn vài ngày nữa ? Sao..."
Lời dứt, nàng Lâm T.ử Nguyên ôm chặt lòng, chặt, chặt.
Lăng Tâm: "..."
Đầu óc nàng tức khắc chút mơ hồ.
Lạc Hà đang định chào Lâm T.ử Nguyên: "..."
Nàng vội vã trong phòng.
Các tiểu gia hỏa thấy cha về, đang định chạy ngoài thì nàng chặn .
Nàng đẩy tất cả những khác trở trong phòng, tiện tay đóng cửa, để gian bên ngoài cho Lâm T.ử Nguyên và Lăng Tâm.
Ngoài nhà, Lăng Tâm còn tưởng chịu đả kích gì lớn, đẩy , mà nhẹ nhàng hỏi: "Đã xảy chuyện gì ?"
Nàng chút lo lắng.
Lâm T.ử Nguyên khi trùng sinh nội tâm mạnh mẽ, chuyện nhỏ sẽ đến mức , nhất định là gặp đại sự gì đó.
Lại thì thầm bên tai nàng: "Ta nhớ nàng lắm!"
Lăng Tâm giãy giụa một chút, nhưng đôi tay càng siết chặt hơn.
Cũng bao lâu, buông nàng , hai liền chằm chằm đối phương.
Tuyết hoa bay lượn khắp trời rơi xuống, hai ảnh một cao một thấp, tựa như một bức họa tuyệt .
Tuân Vũ ngoài cửa hai , trong lòng trào dâng một cỗ hâm mộ và mất mát từng .
Rốt cuộc chậm một bước để quen nàng.
"Đi thôi!" Giọng mất mát đến mức chút hư ảo.
Ngày hôm nay, tâm trạng tựa như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Tiêu Vinh Hiên cũng từ sự chấn động tỉnh hồn , vội vã theo Tuân Vũ rời .
Đi xa, đầu hai chữ "Lâm Phủ".
Người rõ ràng là Chấn Quốc Đại Tướng Quân Doãn Cửu Thiên!
Nghĩ đến đây, y nhịn đầu mấy , mãi đến khi còn thấy Lâm gia nữa mới thôi.
Tuân Vũ thất thần, căn bản chú ý đến hành động của Tiêu Vinh Hiên.
Y chỉ thể lặng lẽ nàng, nếu kiếp , y nhất định gặp nàng .
Hai với những tâm tư khác , cứ thế bước trong gió tuyết, rằng trận tuyết lớn đang hoành hành, như nuốt chửng cả thế gian mà bay lượn.
Lâm gia…
Bọn tiểu đậu đinh đang úp mặt khe cửa trộm, bên cạnh còn Tống Uyển Thu cùng Lạc Hà, Vu Thu Hà, Lăng Chí Phong.
Chỉ Tiêu Dao Vương là khinh thường ghế.
Thực trong lòng còn tò mò hơn cả bọn họ.
Lâm T.ử Nguyên và Lăng Tâm là vợ chồng, nhưng mối quan hệ của họ giống như hai thiết trong quân doanh.
Đôi khi còn nghi ngờ, rốt cuộc mối quan hệ của hai là như thế nào.
Trong sân, Lăng Tâm Lâm T.ử Nguyên, trong mắt quá nhiều biến động: "Trên đường , xảy chuyện gì ?"
Tuyết hoa lả tả rơi Lâm T.ử Nguyên, càng tôn lên vẻ nổi bật của .
Thế nhưng... trong đầu nàng bất kỳ ý nghĩ nào khác, chỉ sự lo lắng.
"Ta nhớ nàng!" Lâm T.ử Nguyên lặp một nữa: "Rất nhớ, nhớ đến điên cuồng!"
Môi ửng đỏ, tựa như hút huyết mà rực rỡ đến lạ.