Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 206: --- Thành Vương hồi kinh
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:20:32
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lăng Tâm dậy, Ngụy Bình liền vội vàng từ phía đối diện tới, vẻ mặt lo lắng chút giả dối: “Để cùng ngươi!”
Dù , nàng cũng chút võ công.
Ngụy Bình từng thấy Lăng Tâm dùng võ công, mà nàng mảnh mai, mang cảm giác yếu ớt mong manh, luôn cảm thấy bảo vệ nàng.
Hoàn quên mất rằng đang mang thai.
Lăng Tâm còn kịp , lão ma ma bên cất lời: “Hoàng Thái hậu chỉ cho phép Lâm phu nhân một đến!”
Việc phu nhân Đại Lý Tự Khanh võ công, bộ kinh thành ai ai cũng rõ.
“Không , đừng lo cho , sẽ về nhanh thôi!” Lăng Tâm trấn an Ngụy Bình, theo lão ma ma.
Sau khi một khắc đồng hồ, con đường dần trở nên vắng vẻ.
Lăng Tâm đến hoàng cung cũng một hai , tự nhiên rõ vị trí tẩm cung của Hoàng Thái hậu.
Con đường hiện giờ rõ ràng là đường đến tẩm cung của Hoàng Thái hậu.
“Lão ma ma, trời lạnh thế còn bao lâu nữa? Ta mỏi chân !” Nàng bộ tịch xoa xoa bắp chân của .
Lão ma ma dừng , vẻ mặt vui lộ rõ, nghiêm khắc : “Lâm phu nhân, đừng chậm trễ thời gian, Hoàng Thái hậu vẫn đang đợi ngài! Nếu lỡ việc của Hoàng Thái hậu, e rằng sẽ mất đầu đấy!”
Thấy Lăng Tâm động đậy, vẫn tiếp tục xoa bóp bắp chân, lão càng thêm vui: “Thật là lễ nghĩa!”
Hoàng Thái hậu triệu kiến, ai mà chẳng vội vàng bước , sợ rằng đến muộn sẽ trách phạt?
Kẻ từng trải sự đời, e rằng cũng thủ đoạn của hoàng thất.
Có điều... nghĩ đến việc nàng sắp mất mạng, lão cũng ngại lãng phí thêm chút thời gian.
Liền mỉa mai : “Có cần chuẩn cho Lâm phu nhân một cỗ kiệu tám khiêng ?”
“Được thôi!” Lăng Tâm vui vẻ đáp.
Lão ma ma: “……”
Nàng đang nghĩ gì ?
Đây rõ ràng là lão đang mỉa mai nàng, nàng ?
“Kiệu , nhanh lên!” Lão chẳng còn chút kiên nhẫn nào.
Nữ nhân là kẻ mặt mà chuyện nhất mà lão từng gặp.
Còn kiệu tám khiêng, ngươi bay lên trời luôn ?
Lăng Tâm sắc mặt lão ma ma lúc ẩn lúc hiện vẻ âm trầm, chắc hẳn là tức đến phát điên , nàng mới thỏa mãn mà tiếp tục về phía .
Càng càng tối, bên tai chỉ tiếng gió lạnh gào thét.
“Lão thái thái, bà càng càng vắng , bà sợ thừa lúc đêm đen gió lớn, tiễn bà một đoạn ?” Lăng Tâm cố ý hạ thấp giọng, còn kèm theo một động tác cắt cổ.
Lão ma ma trong cung điện chuyện dơ bẩn gì mà từng thấy qua?
Lão lạnh: “Ai g.i.ế.c ai còn !”
Ánh mắt đó như đang một c.h.ế.t.
Mỗi khi chuyện g.i.ế.c diệt khẩu, lão vô thức để lộ biểu cảm .
Phảng phất mang theo chút hưng phấn.
Chuyện ban đầu sẽ sợ hãi, nhưng nhiều thì sợ nữa, thậm chí còn ngày càng thích cảm giác nắm giữ vận mệnh của kẻ khác.
Đợi cơn hưng phấn qua , lão mới phát hiện tiện nhân hình như gọi là lão thái thái?
“Đồ ác phụ to gan!” Đến cả Hoàng Thái hậu cũng gọi lão là lão thái thái.
Lăng Tâm nhếch môi, hàng răng trắng muốt đặc biệt nổi bật.
“C.h.ế.t đến nơi ngươi còn…”
Lời còn dứt, lão thấy Lăng Tâm động thủ.
Ngay đó cảm thấy cổ chợt lạnh.
“Ta sẽ đếm ba tiếng, khai ai phái ngươi đến đây. Một... hai... ba...” Lăng Tâm đếm cực nhanh.
Lão ma ma: “……”
Lão chỉ cảm thấy cổ truyền đến cơn đau, chất lỏng ấm nóng chảy xuống.
Vừa ôm chặt cổ , lão hoảng sợ khai : “Là Liên Hoa cô cô... Nàng ngươi bại hoại danh tiếng của nàng, còn hại c.h.ế.t ma ma bên cạnh nàng .
Muốn mượn danh Hoàng Thái hậu dụ ngươi đến đây, tìm cơ hội g.i.ế.c ngươi!”
Lão cứ ngỡ Lăng Tâm chỉ là một phu nhân bình thường, nào ngờ nàng tàn nhẫn đến .
“Vậy còn những kẻ đang ẩn nấp ở phía ?” Lăng Tâm chỉ tay về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-206-thanh-vuong-hoi-kinh.html.]
Ngay lúc họ đang chuyện, hơn chục đến đó, chắc hẳn là đang đợi nàng qua.
Lão ma ma vui mừng khôn xiết.
Chẳng màng đến vết thương ở cổ, lão đầu chạy về phía đó: “Cứu!”
Lão nghĩ cứu tinh.
Đông như , chẳng lẽ lấy mạng của tiểu tiện tỳ ngươi ?
Những kẻ mai phục phía dường như thấy tiếng động, còn là giọng của Đoạn ma ma.
Bọn chúng nhanh chóng chạy về phía tiếng động truyền đến.
Đó là một con đường thẳng dài, hai bên là bức tường cung điện cao vút.
Ở giữa con đường, một bóng sừng sững trong màn tuyết trắng xóa, cơn gió lạnh thổi tung mái tóc dài của nàng, trong đêm tối trông quỷ dị.
“Đoạn ma ma ?” Rõ ràng tiếng động là từ đây truyền đến, nhưng thấy Đoạn ma ma .
Bọn chúng đều thấy, thể nào sai .
Khi Lăng Tâm thu con đại đao trong áo choàng , sát ý sâu đậm mặt nàng cũng biến mất theo.
Nàng bọn chúng, vẻ kinh hãi, chỉ bức tường bên cạnh: “Vừa nãy ... mang lão ma ma !”
“…………” Có thể mắt bọn chúng mà chớp mắt bắt ?
Đây là nội lực cao cường đến mức nào?
Chỉ là... bắt Đoạn ma ma gì?
Bọn chúng , nắm chặt đao trong tay, ép sát Lăng Tâm.
Nhiệm vụ của bọn chúng hôm nay chính là g.i.ế.c c.h.ế.t nữ nhân !
“Kẻ nào đang gì ở đây?” Lời dứt, từ cuối con đường một nhanh chóng bước tới.
Mèo Dịch Truyện
Lăng Tâm vốn định thừa cơ g.i.ế.c c.h.ế.t hết bọn chúng, nhưng vì phát hiện đang đến, nàng mới đổi sách lược.
Chỉ là... xuất hiện ở đây?
Theo ánh mắt của Lăng Tâm, hơn chục thu đao đầu .
Nhìn thấy đó, bọn chúng đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến Thành Vương Điện hạ!”
Thành Vương liếc bọn họ, ánh mắt cuối cùng dừng Lăng Tâm: “Gan ngươi nhỏ, một dám tới đây?”
Tình cảnh đều thấy, những kẻ g.i.ế.c nàng.
Vốn dĩ định quản, nhưng phát hiện là Lăng Tâm, lúc mới lên tiếng ngăn cản.
“Hoàng cung hậu viên nhà ngươi, thì ! Đi! Bổn vương đưa ngươi về!” Hắn cho từ chối mà kéo tay áo nàng về phía .
“...” Bọn họ đây?
Người g.i.ế.c , Đoạn ma ma mất tích.
Nhìn Thành Vương và Lăng Tâm xa dần, bọn họ cũng gan đuổi theo.
Trở về ăn thế nào đây?
Đợi khi cách những một , Lăng Tâm sốt ruột hỏi: “Sao ngươi trở về? Chẳng lẽ Vu Sơn Trấn giữ nữa ?”
Man binh tràn cửa ải, chẳng thiên hạ sẽ đại loạn ?
Mộ Nguyệt Thành: “... Ngươi quá xem thường bổn vương !”
Nữ nhân vẫn gan lớn như !
Ngay cả một tiếng Vương gia cũng gọi nữa!
“Nếu Vu Sơn Trấn chuyện gì, Vương gia đột nhiên chạy về đây gì?”
Mộ Nguyệt Thành: “...”
“Hoàng thượng hạ chiếu thư, bảo bổn vương Tết về kinh.” Hắn một cách nhẹ nhàng.
Hắn trở về là vì hết gạo hết lương, thể về.
Đã mấy tháng , kinh đô thành bên vẫn vận lương thực cho bọn họ.
Nếu cứ kéo dài, Thành gia quân cũng trụ bao lâu.
Vừa nhân cơ hội trở về kinh , mang lương thực về cho binh sĩ.
Bước chân Lăng Tâm khẽ khựng , về phía .
Trong đầu nàng đột nhiên nhớ cái c.h.ế.t của Yến Vương, và cảnh Mộ Nguyệt Bạch đóng đinh cọc, rút máu.
“Ngươi xác định là Hoàng thượng sai ngươi trở về?” Nàng hỏi.