Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 225: --- Độc Quyền Thị Trường Thảo Dược
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:20:54
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hà Vũ Nhược cái tiện nhân đó gây bao nhiêu chuyện, dựa mà cuối cùng, để gánh chịu ác quả?
Mà Hà Vũ Nhược chẳng việc gì, ở ngoài sống cuộc sống tiêu d.a.o tự tại?
Nàng tuyệt đối thể để Hà Vũ Nhược sống yên .
Thế là… lợi dụng trời tối, nàng lén lút chuồn khỏi Thái sư phủ.
Hà Vũ Như vốn dĩ tìm Khổng Hiếu Thiên, từ hôn với .
Khổng Hiếu Thiên từng với nàng, đời chỉ cưới một nàng chính thê.
Nàng cho rằng Khổng gia từ hôn chắc chắn liên quan đến Khổng Hiếu Thiên.
đường lớn bên ngoài cổng Khổng gia, nàng thấy Khổng Hiếu Thiên đang ôm Bát tiểu thư Tào Mặc Đồng của Công Bộ Thượng Thư phủ.
“Ta với cô thôn nữ của Thái sư phủ từ hôn , ngày mai sẽ để mẫu sai đến Công Bộ Thượng Thư phủ của nàng để cầu !”
“Chàng nỡ bỏ Hà Vũ Như ?”
“Một cô thôn nữ như nàng , căn bản thèm để mắt đến, nàng dù tái sinh tám đời, cũng thể sánh bằng nàng, nàng yên tâm, trong lòng chỉ nàng thôi!”
“Vậy còn Hà Vũ Nhược thì ?” Nhắc đến Hà Vũ Nhược, Tào Mặc Đồng đầy vẻ ghen tuông: “Ngài quên nàng ?”
Mọi đều , Khổng Hiếu Thiên vẫn luôn thích Hà Vũ Nhược.
Khổng Hiếu Thiên do dự một chút, nhưng cũng chỉ trong chốc lát: “Có nàng , những nữ nhân khác trong mắt đều chẳng là gì cả!”
Y thích Hà Vũ Nhược thì đúng thật.
cũng chỉ là thích hơn những nữ nhân khác một chút mà thôi, liên hôn với y nhất định là nữ nhân phận đủ để tăng thêm địa vị cho y mới .
Hà Vũ Nhược và Hà Vũ Như hai , rõ ràng loại bỏ.
Tào Mặc Đồng hài lòng vùi đầu lồng n.g.ự.c y, vẻ mặt thẹn thùng, vài phần quyến rũ: “Vậy tin !”
Ngay đó, hai kề tai thì thầm những lời mấy lọt tai, duyên, coi như đang ở trong khuê phòng của chính .
Hà Vũ Như rõ ràng bộ, chỉ cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh.
Cả kinh thành… cha ruột, ca ca ruột, đàn ông miệng cưới nàng thôi…
Thì một ai là thật lòng với nàng!
Nàng hằn học Khổng Hiếu Thiên một cái, trong mắt là hận ý ngút trời.
Nàng những kẻ ức h.i.ế.p nàng, tất cả đều trả giá!
……
Lăng Tâm mở mắt, Tống Uyển Thu liền vội vàng buôn chuyện với nàng: “Chân thiên kim của Thái sư phủ Hà Vũ Như, tối qua mất tích!”
Nàng kể những tin tức cho Lăng Tâm một , đại khái sai lệch.
“Trong Thái sư phủ hình như một ai là !” Cuối cùng còn đưa ý kiến của .
Lăng Tâm ngờ, Hà Vũ Như cái chân thiên kim ở Thái sư phủ cũng chẳng mấy .
Tuy nhiên, điều cũng chứng minh câu : đáng thương ắt chỗ đáng ghét.
Nếu nàng lương thiện một chút, khắp nơi khó Hà Vũ Nhược, Thái sư phủ cũng đến nỗi lâm cảnh ngộ ngày hôm nay.
Thái sư gặp chuyện gì, tự nhiên cũng sẽ trút giận lên nàng .
Đây chính là nhân quả báo ứng!
“Vậy nàng Hà Vũ Như ?” Nàng cho rằng, Hà Vũ Như sẽ cứ thế tiêu sái rời .
Nàng cảm thấy Hà Vũ Như một sự kiên cường, sẽ dễ dàng bỏ qua như .
“Hì hì, tự nhiên là !” Tống Uyển Thu một tiếng, bí ẩn kéo Lăng Tâm nhỏ: “Nàng đêm qua lên Thiện Duyên Tự!”
Nàng đoán chắc là nàng nản lòng thoái chí, xuất gia ni cô .
Lăng Tâm: “…Xuất gia ni cô, cũng nên Thiện Duyên Tự!”
Ở đó là hòa thượng.
Sự hung ác và d.ụ.c niệm của Hà Vũ Như nặng đến , thể xuất gia?
Thiện Duyên Tự… Thiên Duyên!!!
Nàng nhớ đến nam nhân tựa tiên .
“Tin tức coi như mua, cứ ghi sổ !” Lăng Tâm với Tống Uyển Thu: “Ta tất cả tin tức tiếp theo về Hà Vũ Như!”
Tống Uyển Thu hề hề , lên tiếng đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-225-doc-quyen-thi-truong-thao-duoc.html.]
Tiền bạc quan trọng, chỉ cần giúp Lăng Tâm, nàng vô cùng vui vẻ.
Tống Uyển Thu vội vã dẫn Đoạn Ngũ ngoài.
Gần đây Đoạn Ngũ trở thành thị vệ riêng của Tống Uyển Thu, nàng dẫn theo cả ngày.
Lăng Tâm cũng ngăn cản.
Nghề nghiệp của Tống Uyển Thu dễ dàng gặp đủ loại , nguy hiểm cũng chẳng ít.
Có Đoạn Ngũ theo, thể bảo vệ nàng bình an.
Điều quan trọng là Tống Uyển Thu chẳng hề keo kiệt, bạc kiếm đều phần của Đoạn Ngũ.
Đoạn Ngũ còn dạy nàng vài chiêu võ công cơ bản, tuy thể phát triển lớn mạnh, nhưng tự bảo vệ tính mạng thì thể.
Thậm chí, Lăng Tâm còn sắp xếp hai của Doãn gia quân đến y quán của Lạc Hà.
Lạc Hà cũng từ chối, dự định để y quán nhanh chóng lợi nhuận, trả lương tháng cho hai .
Song, nàng là nữ y, quả thực mấy dễ dàng.
Vừa bệnh nhân tìm đến cửa, là nữ y, còn trẻ tuổi, liền chẳng thèm một cái, trực tiếp từ chối chữa trị.
Tuy nhiên, cũng một thảo d.ư.ợ.c của họ , đến mua thảo d.ư.ợ.c dần trở nên nhiều hơn.
Ngày đó nàng mở cửa, liền một nam nhân lớn tuổi bước .
Hắn để râu, trông như một học giả uyên bác.
Lạc Hà nhận , hẳn là một hiểu y thuật, hoặc là d.ư.ợ.c lý.
Tuy dùng hương liệu che giấu mùi, nhưng mùi thảo d.ư.ợ.c nồng đậm vẫn nàng ngửi thấy.
“Xin hỏi các hạ cần gì?” Lạc Hà lễ phép hỏi.
Kẻ đến mang dáng vẻ mắt cao hơn đỉnh đầu, nheo mắt nàng một cái đầy vẻ chế giễu: “Đem thảo d.ư.ợ.c trong tiệm t.h.u.ố.c của ngươi đây cho xem!”
Cứ như thể nàng nợ .
Lạc Hà kẻ đến ý , liền liếc mắt hiệu cho tiểu d.ư.ợ.c đồng, mới với : “Chỗ nhiều loại thảo dược, ngài xem loại nào?”
Tiểu d.ư.ợ.c đồng vội vàng chạy hậu viện: “Tiền viện kẻ gây sự, Lạc đại phu bảo đến báo với Cửu ca một tiếng!”
Thích Cửu kẻ đến ý , liền bảo khác báo với phu nhân, còn thì bước phía .
Ở tiền viện, hừ một tiếng: “Đương nhiên là xem hết!”
Lạc Hà ôn hòa dẫn đến quầy, bảo tiểu d.ư.ợ.c đồng lấy một ít các loại d.ư.ợ.c liệu.
Dược liệu ở đây cũng chia mấy loại.
Trước đây bán cho Tiêu Vinh Hiên là hàng thượng phẩm, là d.ư.ợ.c liệu từ núi trong gian.
Những loại bán ngoài, thì là hàng bình thường.
Mèo Dịch Truyện
Là do Lăng Tâm vạch một khoảnh đất lớn trong gian, chuyên để trồng.
Tuy là trồng trọt nhưng cũng là sản phẩm từ gian, so với những loại bên ngoài thì phẩm chất hơn nhiều.
Huống hồ, nhiều loại thị trường khó thấy.
Lăng Tâm từng , trừ những đến đây chữa bệnh, tất cả đều cung cấp d.ư.ợ.c liệu phổ thông.
Đương nhiên, Tiêu Vinh Hiên là ngoại lệ.
Hắn là bạn của Lâm T.ử Nguyên, đương nhiên đối đãi đặc biệt.
Dù là d.ư.ợ.c liệu phổ thông, thấy vẫn chút kinh ngạc.
Thảo nào thể cướp ít mối ăn của Tế Thế Đường, thảo d.ư.ợ.c quả thực tệ.
“Tất cả thảo d.ư.ợ.c , đều !” Hắn ngạo mạn .
Chỉ cần Tế Thế Đường của bọn họ độc quyền d.ư.ợ.c liệu, giá cả chẳng do bọn họ định đoạt , đắt bao nhiêu thì đắt bấy nhiêu?
“Không bán!” Lạc Hà vẫn giữ vẻ mặt lễ phép đó, nhưng từ chối một cách dứt khoát.
Người ngờ nàng từ chối.
Mở cửa ăn, chẳng là để kiếm tiền ?
Giờ đây một mua hết bộ d.ư.ợ.c liệu của nàng, nàng lẽ vui vẻ đồng ý mới chứ!
Nào ngờ, nàng điều!