Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 272: Nàng hiện tại ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn! ---

Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:21:50
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hắn chỉ thấy chân mềm nhũn, đầu óc cũng trở nên còn tỉnh táo, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ Tiêu Dao Vương.

 

Hắn còn trẻ, khi mới nhập quân doanh, từng qua những sự tích của Tiêu Dao Vương.

 

Khi còn là một thiếu niên mười mấy tuổi, từng xem Tiêu Dao Vương như một thần tượng, đương nhiên từ "thần tượng" , chỉ là vô cùng sùng kính ngài.

 

Mà nay, Tiêu Dao Vương ngay mắt, còn sống c.h.ế.t mà bắt ngài ?

 

Phịch một tiếng, quỳ sụp xuống đất: “Tiêu, Tiêu Dao Vương…”

 

“Ngươi gì?” Huyện thừa cho rằng nhầm.

 

Người binh sĩ đầu , mím môi mới : “Là, là, Tiêu Dao Vương! Ngài là Tiêu Dao Vương thật!”

 

Ầm!

 

Huyện thừa dù đầu óc như nổ tung, vẫn tin: “Ngươi bậy! Tiêu Dao Vương ẩn cư mấy chục năm, xuất hiện giang hồ, thể đột nhiên đến Nam huyện của chúng ?

 

Ngươi, đừng ở đây lời giật gân, mau, mau g.i.ế.c c.h.ế.t lão già sống c.h.ế.t cho !”

 

Đã đến nước , cho dù là Tiêu Dao Vương thật, cũng liều mạng.

 

Vừa là Tiêu Dao Vương, chẳng mấy dám động thủ.

 

Mèo Dịch Truyện

Đương nhiên, vẫn vài tên quan sai mới , tuổi còn trẻ từng danh lừng lẫy của Tiêu Dao Vương, vẫn giơ đao xông thẳng tới c.h.é.m ngài.

 

Mà trong binh sĩ giữ thành, ngay cả những trẻ tuổi cũng ai là Tiêu Dao Vương.

 

Người mà họ bàn tán nhiều nhất đương nhiên là Doãn Đại tướng quân lẫy lừng qua đời, nhưng Tiêu Dao Vương, một nhân vật huyền thoại, cũng luôn truyền tụng.

 

Tiêu Dao Vương chỉ phất tay, mấy tên quan sai đ.á.n.h bay.

 

Các binh sĩ sợ hãi, kìm ánh mắt sùng bái Tiêu Dao Vương.

 

Ngọc Linh Tiêu thấy cũng sợ hãi thôi.

 

Nếu lão già tay, e rằng nàng cũng chẳng còn cơ hội báo thù.

 

Cổ độc!

 

Nàng lặng lẽ tới bên cạnh Huyện thừa với vẻ mặt tái xanh: “Người trừ, e rằng đại nhân ngài cũng khó mà tiếp tục Huyện thừa ở đây, hoặc thậm chí là mất mạng!”

 

Huyện thừa đương nhiên hiểu rõ.

 

Bằng , cũng sẽ chẳng sợ hãi đến mức hai chân nhấc nổi.

 

“Dùng cổ độc , mang theo vài cao thủ hạ cổ!” Trên địa bàn của , khi tay vẫn nên báo một tiếng.

 

Mắt Huyện thừa sáng lên, quyết liều: “Hạ độc, mau chóng độc c.h.ế.t !”

 

Tốt nhất là trực tiếp hạ sát, tránh để ngài thượng báo triều đình.

 

Hắn còn ở đây một gã thổ hoàng đế mấy chục năm nữa.

 

Được cho phép, Ngọc Linh Tiêu cũng chút do dự, liền nháy mắt hiệu cho những nàng mang tới.

 

Nếu chỉ là một cao thủ hạ cổ thì e rằng đối phó nổi Tiêu Dao Vương, nhưng nàng mang theo mấy , chỉ cần một tay thành công là xong.

 

Mấy phân tán bốn phía, cùng lén lút tiếp cận Tiêu Dao Vương.

 

Đối với Tiêu Dao Vương, bọn họ cũng chút kiêng kỵ.

 

Vừa chỉ một chiêu đ.á.n.h bay , dường như ngay cả Đại quốc sư cũng chắc .

 

Tiêu Dao Vương dường như chẳng bận tâm, nhưng kỳ thực ngài phát hiện hành động của mấy .

 

Ngài vung tay một cái, liền đ.á.n.h bay phía , tuyệt đối cho kẻ địch bất kỳ cơ hội nào.

 

Ngọc Linh Tiêu: “…” kinh ngạc .

 

Không , , vẫn còn mấy nữa, chỉ cần một thành công là .

 

Nàng tự an ủi .

 

Thế nhưng… ngay trong khoảnh khắc nàng ảo tưởng sẽ thành công, bốn đ.á.n.h bay ngoài.

 

Bọn họ thậm chí còn chạm Tiêu Dao Vương, … là ngay cả trong vòng một trượng ngài cũng thể tiến .

 

Chỉ còn một cao thủ hạ cổ, đang run rẩy bần bật.

 

Hắn đang đối diện trực tiếp với Tiêu Dao Vương, vẻ mặt kinh hãi, hai chân sợ đến mức nổi nữa.

 

“Thánh nữ, …” Hắn .

 

Ngọc Linh Tiêu lộ vẻ mặt nghiêm khắc.

 

Ánh mắt đó rõ ràng đang , tức là c.h.ế.t.

 

Thế nhưng… cũng là c.h.ế.t mà!

 

“Một con cổ trùng nhỏ nhoi ám hại bổn vương?” Khí thế của Tiêu Dao Vương đại khai, vương giả chi khí tuôn trào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-272-nang-hien-tai-ngay-ca-ban-than-cung-kho-bao-toan.html.]

 

Không ít tự động quỳ xuống, khí tràng đó dọa cho sợ đến mức dám phát tiếng động nào.

 

Cái gọi là cao thủ hạ cổ sợ hãi đến mức trực tiếp quỳ sụp xuống, cổ trùng cũng ném xa tít tắp.

 

Tiểu Dương trong phòng củi chứng kiến tất cả: “…” Cố gắng hồi tưởng, từng chuyện gì khiến Tiêu Dao Vương nổi giận .

 

Dường như, khi ở Thiên Sơn, cũng chẳng mấy phần cung kính!

 

Hắn mặt mày ủ rũ.

 

Không chủ t.ử sẽ cảm tưởng gì khi cứu là Tiêu Dao Vương?

 

Huyện thừa nghiến răng: “Ngươi dám ở trong nha môn thương nhiều như ? Người , mau thỉnh Nhạc thống lĩnh đến giúp!”

 

Hắn tin, điều động cả một quân đội tới mà còn g.i.ế.c c.h.ế.t ngài .

 

Chỉ cần c.h.ế.t, liền còn đối chứng, mặc kệ ngươi là Tiêu Dao Vương là cái gì.

 

Hắn còn đường lui.

 

Hắn nghĩ, một Huyện thừa như thể điều động quân đội.

 

Thật sự kẻ sợ c.h.ế.t, Huyện thừa chạy báo tin.

 

Không lâu , một đội nhân mã xông nha môn huyện phủ.

 

Huyện thừa: “…” Nhanh đến ?

 

Hắn cũng kịp nghĩ nhiều, trực tiếp với Nhạc thống lĩnh bước : “Người tới nha môn thương quan sai, kính xin Nhạc thống lĩnh mau chóng bắt lấy !”

 

Hắn cùng Nhạc thống lĩnh cũng coi như chút giao tình.

 

Vì cả hai đều ở biên cương, thỉnh thoảng sẽ qua chiếu cố.

 

Thế nhưng, Nhạc thống lĩnh chút cứng nhắc, chỉ trông giữ quân doanh của .

 

Nhạc thống lĩnh đáp lời , mà là lùi một bước.

 

Lăng Tâm một váy vóc thanh nhã, mặt mang vẻ lạnh lùng đạm bạc, tiến lên vài bước.

 

Huyện thừa quen Lăng Tâm, bất mãn về phía Nhạc thống lĩnh: “Nhạc thống lĩnh, rốt cuộc ngươi ý gì?”

 

Đã đến , vì mau chóng giúp g.i.ế.c Tiêu Dao Vương?

 

Tránh đêm dài lắm mộng.

 

Ngọc Linh Tiêu: “…” Ngay cái đầu tiên cảm thấy mắt chính là kẻ g.i.ế.c của nàng.

 

Trong mắt nàng tức khắc nhiễm độc: “Ngươi… chính là ngươi g.i.ế.c…”

 

Nàng , nhưng nghĩ tới ân oán cá nhân mà đem thì thể khiến khác tin phục.

 

“Chính nàng g.i.ế.c Đại quốc sư của chúng !”

 

Lời hô hoán của nàng khiến Huyện thừa hoảng sợ.

 

Thái độ của Nhạc thống lĩnh giống như đến giúp , ngược còn như đang giúp nữ nhân tên Lăng Tâm .

 

Huyện thừa: “…Nhạc thống lĩnh, chúng cùng ở Nam huyện mười mấy năm, cũng xem như là ếch đáy giếng, ngươi thể vong ân phụ nghĩa!”

 

Nhạc thống lĩnh một tiếng, nét khô cứng gương mặt quanh năm hề đùa: “Với phận là quân hộ vệ phương Nam, Nhạc mỗ chỉ phối hợp việc với nha môn của các vị, nhưng từng bất kỳ giao tình riêng tư nào với ngài, xin Huyện thừa đại nhân hãy chú ý lời !”

 

Hắn quang minh lạc, căn bản sợ hãi.

 

Tuy chút ngu độn, nhưng cái tâm cơ của Huyện thừa, mấy dò xét .

 

Thế nhưng, chí hướng của ở đây, một lòng chỉ báo đáp quốc gia, giống như Doãn Đại tướng quân, thề c.h.ế.t bảo vệ bách tính Thiên Nguyệt Quốc.

 

Đương nhiên, giả vờ như hiểu để từ chối.

 

Mặt Huyện thừa tái mét, Nhạc thống lĩnh thể dựa nữa, liền vội vàng tiếp cận Thánh nữ: “Ta đây là vì Nam Cương của các ngươi, ngươi nhất định bảo tính mạng cho !”

 

Bất luận thế nào, cứ sống sót .

 

Ngọc Linh Tiêu: “…”

 

Hiện giờ ngay cả nàng cũng khó mà bảo !

 

Nàng cảm thấy đặc biệt xui xẻo, đụng Tiêu Dao Vương chứ.

 

Nếu , với các cao thủ cổ độc đó, bắt một Lăng Tâm chẳng dư sức ?

 

Thế nhưng…

 

“Thánh nữ…” Các thuộc hạ của nàng đều tiến gần nàng.

 

Dù thế nào nữa, Thánh nữ cũng thể xảy chuyện.

 

Ngọc Linh Tiêu lúc mới nhớ Nam Cương: “Ta là Thánh nữ Nam Cương, là quốc gia hữu nghị, các ngươi thể g.i.ế.c !”

 

 

Loading...