Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 347: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:23:12
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tiểu mỹ nhân, xem nàng giận dỗi kìa? Ở đây của giấy trắng mực đen rõ ràng, chính là Thái sư hứa gả nàng cho !” Nói xong, lão già lấy một tờ giấy đưa cho nàng xem.

 

Quả nhiên là nét chữ của Thái sư, sai.

 

Trên đó còn rõ ràng cái tên Hà Vũ Nhược.

 

Đồng Vũ Nhược sức giật, nhưng giật , đành lớn tiếng với đám đông: “Ta tên Hà Vũ Nhược, thể xem hộ tịch của , hiện tại tên Đồng Vũ Nhược.

 

Ngươi tùy tiện bắt , sẽ báo quan, Đại Lý Tự tố cáo ngươi!”

 

Người mà nàng thể nghĩ đến để giúp lúc , chỉ Đại Lý Tự Khanh, dù y cũng từng ở nhà nàng vài ngày, vị Đại Lý Tự Khanh công chính liêm minh.

 

“Trước nàng tên Hà Vũ Nhược sai là , đây là do cha nàng hứa gả khi nàng đổi tên, nàng thực hiện lời hứa, nếu cũng sẽ đến nha môn tố cáo nàng!” Lão Cao đầu đắc ý vênh váo.

 

Y đoán nàng sẽ ngụy biện như , một chút cũng hoảng hốt.

 

“Cho dù là cáo đến nha môn, nàng cũng là của , cứ ngoan ngoãn theo , để tránh cho những của nàng chịu khổ!” Lão Cao đầu đắc ý về phía Duẫn gia quân đang bao vây tấn công.

 

Không Duẫn gia quân việc.

 

Chỉ là bọn họ thể lộ phận, thể dùng hết bản lĩnh của Duẫn gia quân, nên hạn chế.

 

Tên tiểu nhân xảo quyệt còn dẫn theo ít cao thủ, dùng mấy chục đối phó mấy .

 

Đồng Vũ Nhược những ngày ngày theo sát , dãi dầu mưa nắng, trong lòng cuối cùng cũng đành lòng.

 

Nàng định mở miệng, bảo của đừng đ.á.n.h nữa, cùng lắm thì nàng cứ theo tính .

 

Ai ngờ, một bóng bay vút qua.

 

Bốp bốp bốp bốp!!!

 

Mấy chục , trong chớp mắt đều đ.á.n.h ngã, chồng chất lên .

 

Lăng Tâm , vỗ vỗ tay.

 

“Ngươi, ngươi, ngươi là ai?” Lão Cao đầu sợ c.h.ế.t khiếp, lùi vài bước, vẫn thấy đủ an , lùi thêm một đoạn nữa.

 

Đây là ?

 

Những kẻ y mang đến đều bình thường, nàng đ.á.n.h ngã dễ dàng như ?

 

“Lăng Tâm…” Đồng Vũ Nhược nãy còn c.ắ.n răng chịu đựng, giờ thấy Lăng Tâm, liền kìm nghẹn ngào bật .

 

Ngay lập tức cũng an tâm.

 

Lăng Tâm nhướng mày với nàng, mới đáp lời Lão Cao đầu: “Bà nội ngươi!”

 

Nói xong, nàng cảm thấy bà nội của loại như là một sự sỉ nhục đối với , bĩu môi phun hai tiếng: “Dám ức h.i.ế.p của , gan ngươi nhỏ nhỉ?”

 

“Ta nào ức h.i.ế.p , giấy trắng mực đen ở đây.”

 

“Hừ hừ!” Lăng Tâm lạnh một tiếng, chỉ tờ giấy: “Mực tờ giấy còn khô , Thái sư lưu đày mấy tháng !”

 

Lão Cao đầu theo bản năng tờ giấy.

 

Làm thể, đây rõ ràng là mấy ngày .

 

Vừa nãy cảm thấy lừa: “Ngươi cái đồ đanh đá, đây rõ ràng là do Thái sư đời .”

 

“Ngươi chắc chắn?”

 

Lão Cao đầu: “…” Tổng cảm thấy chút chột .

 

“Chắc chắn!” Không còn tự tin như nữa.

 

“Ta hôm qua mới gặp Hà Vũ Như, nàng kể với về giao dịch giữa ngươi và nàng !”

 

“Cái tiện nhân dám vu khống ?” Lão Cao đầu tức giận, còn quên cả sợ Lăng Tâm đại ma đầu . “Rõ ràng là nàng tìm đến , bảo dựa theo bút tích của Thái sư…”

 

Đám đông: “…”

 

Vậy nên tờ khế ước là giả mạo!!!

 

Lăng Tâm bật thành tiếng: “Trả tiền bạc vì đ.á.n.h của , cút !”

 

Lão Cao đầu chịu.

Mèo Dịch Truyện

 

Vốn dĩ thuê nhiều như , y tốn nhiều tiền .

 

Bây giờ những thương, y còn trả tiền t.h.u.ố.c men nữa.

 

“Người của đ.á.n.h thương ngươi mấy , ngươi đ.á.n.h thương mấy chục của !”

 

“Ta ngại, đ.á.n.h tàn phế cả ngươi!” Ánh mắt Lăng Tâm lướt qua mắt cá chân của y.

 

Trông vẻ giòn tan.

 

Lão Cao đầu run lên cầm cập, chỉ giấu đôi chân xuống đất.

 

Y cảm thấy nàng thể .

 

Cuối cùng, y c.ắ.n răng lấy mười lượng bạc.

 

“Đánh bạc bố thí cho ăn mày đấy ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-347.html.]

Lão Cao đầu nghiến răng nghiến lợi, lấy mười lượng nữa.

 

Lăng Tâm đưa tay nhận.

 

Bất đắc dĩ, y đành lấy một trăm lượng, nàng mới nhận lấy: “Lão Cao đầu đúng ? Nhà ở trang viên thành Tây, quen lắm, ngươi còn dám ý đồ với Vũ Nhược nhà chúng , ngươi thử xem?”

 

Vừa nãy, Đoạn Ngũ điều tra rõ thông tin của Lão Cao đầu, nhỏ giọng báo cho nàng .

 

Lão Cao đầu: “…” Muốn chuyển nhà quá! Chuyển ngay bây giờ!

 

“Không dám, dám!” Y vắt chân lên cổ chạy.

 

Ngay tối hôm đó, y bán nhà, chuyển đến thành Đông.

 

Đáng tiếc, Đoạn Ngũ đặc biệt theo dõi, tin tức nhanh chóng truyền đến chỗ Lăng Tâm.

 

Đương nhiên lúc , Lăng Tâm còn , một câu của khiến sợ hãi mà chạy trốn nhanh như .

 

“Tâm Tâm, phiền !” Đồng Vũ Nhược thật sự ngưỡng mộ những võ công.

 

Lần nếu Lăng Tâm đến kịp thời, nàng sợ rằng khó giữ thể trong trắng.

 

“Hầy, khách khí với gì, đây chẳng lúc !” Lăng Tâm liếc mắt Diêu Khải Tân đang lưng rời trong đám đông.

 

Có thể thấy thở của gấp gáp, chắc là chạy đến, vì trời nóng mà áo quần như dán .

 

Ừm!!??

 

Có tình huống! Tuyệt đối tình huống!

 

Với ánh mắt đó của Diêu Khải Tân, vẻ lưng còng buồn bã ?

 

Hình như, xen chuyện của khác thì ?

 

Hai từng giao thiệp ?

 

Nàng chợt nhớ đến thời gian Diêu Khải Tân dưỡng thương ở nhà Đại Lý Tự Khanh Tô Mộc, hình như Đồng Vũ Nhược cũng khéo ở đó mấy ngày.

 

Chẳng lẽ, lúc đó hai gì với ?

 

Khụ khụ khụ!

 

đầu trong việc hóng chuyện thiên hạ, nhất định ủng hộ chứ.

 

“Chao ôi, Diêu hộ vệ…” Nàng tăng âm lượng kêu lên: “Sao cũng ở đây?”

 

Diêu Khải Tân vốn định bỏ .

 

, tin chạy đến, chẳng giúp nàng gì cả.

 

nàng !

 

Nghe thấy giọng Lăng Tâm, theo bản năng đầu , khóe môi nhếch lên : “Các nàng về ?”

 

Nụ chút miễn cưỡng.

 

Lăng Tâm vô cùng nhiệt tình, sợ bỏ , còn tiến lên một chút hiệu gần.

 

Diêu Khải Tân tưởng nàng chuyện gì, đành .

 

Mặt đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa.

 

“Diêu hộ vệ, nhiều mồ hôi ?” Lăng Tâm cố ý liếc Đồng Vũ Nhược.

 

Đồng Vũ Nhược thấy Diêu Khải Tân đến gần, mặt cũng đỏ lên, Lăng Tâm một cái, nàng dứt khoát cúi đầu xuống che giấu cảm xúc của .

 

Ừm!

 

Hóng chuyện đúng !

 

Hai chắc chắn là ý với !

 

Nhất định trợ giúp một chút mới .

 

“Có Vũ Nhược nhà chúng xảy chuyện, nên chạy đến đây ?”

 

Đồng Vũ Nhược: “…” Kinh ngạc!

 

Diêu Khải Tân: “…Không, ừm, , là, chỉ là…”

 

Chàng năng lộn xộn.

 

Muốn thừa nhận nhưng thấy , phủ nhận thì sợ Đồng Vũ Nhược vui.

 

Nói lắp bắp mà chẳng diễn đạt gì cả.

 

trong mắt Lăng Tâm, bày tỏ hết tất cả tình cảm yêu thích của .

 

“Lăng Tâm…” Đồng Vũ Nhược thấy Diêu Khải Tân Lăng Tâm dồn ép, nàng cũng sốt ruột theo.

 

“Ha ha!” Lăng Tâm hóng chuyện vui vẻ, bật lớn.

 

Lúc , một chiếc xe ngựa dừng bên cạnh bọn họ.

 

Rèm xe vén lên, Văn Thành Công chúa bước khỏi xe ngựa, mặt lộ rõ vẻ hận ý nồng đậm Lăng Tâm gầm lên: “Cười lớn như , là đ.á.n.h tay ?”

 

 

Loading...