Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 358: --- Cháy rồi!
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:23:23
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Uyên Nguyên con trai ruột của Trương Đạt, điều giờ đây thể khẳng định chắc chắn.
Nếu , cũng cần trịnh trọng với gã mặt sẹo như .
Ha ha!
Chỉ cần manh mối thôi, coi như hôm nay nàng theo dõi uổng công.
Đối với Uyên Nguyên mà , đây là một tin tức vui mừng tày trời.
Ước chừng tiểu t.ử khi , ngay cả ngủ cũng thể mà tỉnh giấc.
Trên mặt gã mặt sẹo mang theo một tia châm chọc: "Ngươi là thật sự định nhận thằng nghiệt chủng đó về để nối dõi tông đường cho chứ? Hắn là con trai của tên tạp chủng đó, ngươi thật sự cam tâm ?"
Nhắc đến , trong miệng y tràn ngập hận ý rõ ràng, kiểu như nghiến răng nghiến lợi.
"Đương nhiên cam tâm! Trương gia quả thực cần nối dõi tông đường." Trương Đạt lạnh.
Nếu tên tạp chủng con trai của là Uyên Nguyên con của , e rằng nắp quan tài cũng đè nổi.
Nghĩ đến thôi thấy thoải mái, mãn nguyện, hả hê bao!
Cho dù thằng nghiệt chủng đó con trai , cũng tuyệt đối sẽ để nó sống yên.
Gã mặt sẹo: "..."
"Thằng nghiệt chủng đó dường như căn bản cho rằng ngươi là cha nó." Y nhắc nhở.
Trương Đạt thờ ơ: "Thì chứ? Không ai quá khứ của nó, cứ khăng khăng rằng trong nó chảy dòng m.á.u của Trương Đạt , nó cũng chỉ thể chấp nhận mà thôi!"
"Chiêu của ngươi độc hiểm quá tàn nhẫn!"
Lăng Tâm ngớ hai kẻ đó đối thoại.
Loại bí mật nàng dễ dàng như , bọn họ chắc là đang chuyện tuyệt mật ?
Trương Đạt vốn béo, đường hai chân bẹt , cũng quá nhiều chú ý, một mạch bộ về đến căn viện rách nát ở phía Bắc thành.
Ở cửa, thấy một tiểu nhị tửu lầu đang chờ: "Trương đầu bếp, chủ quán đợi ngài hai canh giờ trong tửu lầu, lúc đang tức giận, bảo ngài lập tức đến quán!"
Trương Đạt: "..." Khốn kiếp!
Ngày thường cả ngày ở quán, chẳng thấy chủ quán đến lấy một , hôm nay việc rời một lát, chủ quán bất ngờ tới cửa ?
"Ngươi về với y bệnh , mấy ngày nay thể !" Ngay cả việc nối dõi tông đường cũng chẳng , còn lo gì quán xá của ngươi ?
Tiểu nhị: "... chủ quán , nếu ngài lập tức đến, thể cần đến quán nữa!"
"Mẹ kiếp!" Trương Đạt nhịn đau .
Hôm nay quả thực quá xui xẻo, việc gì cũng thuận lợi.
Tiểu nhị lúc mới thấy, bộ chút kỳ lạ.
Trong lòng thầm nghĩ, chắc là thương ở chỗ đó.
Đáng đời!
Cho ngươi ngày thường gì, chuyên ức h.i.ế.p bọn tiểu nhị lương thiện việc t.ử tế như bọn !
Y trong lòng thầm mắng hai tiếng, mới chạy về phía mà .
Lăng Tâm đương nhiên theo.
Hôm nay, nàng gì cả, chỉ định theo dõi bọn họ cả một ngày.
Vừa thể xem xem chủ quán là ai, mặt dày vô sỉ chạy đến đối diện nhà nàng mở tửu lầu để cướp khách.
Mèo Dịch Truyện
Vừa tửu lầu, nàng liền tìm một nhã gian lầu mà xuống.
Trương Đạt thì nhã gian cách đó hai phòng.
Chủ quán thấy liền đen mặt mắng một tràng: "Ta bỏ bạc mở quán, để ngươi hưởng lạc, ăn mãi chẳng thấy khá lên, ngươi lo nghĩ xem để quán lợi nhuận, mà đến bữa chính cũng ở đây?
Nếu phái tìm ngươi, thì bữa tối ngươi cũng mặc kệ luôn ?
Ban đầu, ngươi còn chắc chắn sẽ kiếm nhiều hơn bên đối diện, mới đồng ý mở quán . Giờ thì , đừng là kiếm nhiều hơn bọn họ, ngay cả để lỗ vốn, cũng tạ ơn trời đất .
Người cách vài ngày nghĩ món mới để thu hút thực khách, còn ngươi thì ? Ngoài mấy món cũ rích , ngươi còn gì nữa?"
Trương Đạt mắng đến mặt đỏ bừng.
Trước đây dù , chủ quán cũng nể mặt đôi chút, chuyện với đều giữ lễ độ.
"Chủ quán, bệnh, mới từ Tế Thế Đường khám bệnh về." Hắn tìm cớ thoái thác.
Sắc mặt chủ quán hôm nay quả thực mấy , cũng dám cứng rắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-358-chay-roi.html.]
Bây giờ còn là lúc gì thì như nữa.
Chuyện vẫn trách thằng nghiệt chủng Uyên Nguyên , đều là do nó gây sự, hỏng danh tiếng của , khiến các tửu lầu bình thường đều dùng .
"Chỗ nào thoải mái?"
Trương Đạt: "..."
Nín nhịn hồi lâu, mới ấp úng : "Chỗ đó hiểu xuất hiện một vết nứt, nối nên đành... cắt !"
Chủ quán trong bóng tối, ánh mắt bất giác rơi xuống hạ của .
Trương Đạt hận thể chui xuống lỗ chuột.
Nếu vì công việc , cần cái chuyện đáng hổ của ?
Vẫn trách Uyên Nguyên cái chổi, thằng nghiệt chủng đó!
Nhận thấy Trương Đạt dối, Thành Tổng quản với tư cách là chủ quán, cũng tiện tiếp tục khó : "Ta cho ngươi hai ngày tĩnh dưỡng, trở về lập tức nghĩ vài món ăn mới, cần ngươi là cướp trộm, nhất định giành việc ăn!"
"Vâng, chủ quán!" Trương Đạt đáp một tiếng.
Trong lòng thầm mắng y là đồ lòng đen tối, chỉ cho hai ngày tĩnh dưỡng.
Tuy nhiên... mấy món ăn mới đó quả thực khiến đau đầu.
Người trong nhà bếp đối diện cũng tìm cách mua chuộc, nhưng ai thể học thuộc bộ một món ăn nào cả, điều khiến căn bản cách nào bắt tay thực đơn.
Lăng Tâm vẫn chờ đến khi cái gọi là chủ quán bước , rõ đó mới tính tiền rời .
Nửa đêm...
Nàng mới đợi Trương Đạt và gã mặt sẹo hành động.
Hai kẻ đó còn vẻ khoác lên bộ đồ đen, chạy về phía tửu lầu.
Chỉ là Trương Đạt đau béo, tốc độ căn bản nhanh.
Đến tửu lầu, gã mặt sẹo tiên ôm một bó củi đến cửa tửu lầu, bật que diêm ném lên.
Trong khoảnh khắc, lửa bùng lên dữ dội.
Trong tửu lầu ai đó hô lên một tiếng: "Cháy !!"
Lập tức, tất cả tiểu nhị sống trong quán đều chạy ngoài.
Uyên Nguyên đương nhiên cũng ở bên trong.
Vừa chạy , y từ phía bịt miệng, thuận thế kéo .
Y giãy giụa nhưng sức lực căn bản đủ lớn, mấy cái liền cảm thấy đầu óc choáng váng mà bất tỉnh nhân sự.
Trương Đạt chậm trễ chút nào.
Hắn trong quán lẩu vài cao thủ.
Vác Uyên Nguyên lên vai chạy.
Rất nhanh hội hợp với gã mặt sẹo, cùng chạy về phía Bắc thành, một chạy đến nhà .
Trương Đạt cảm thấy nửa đời từng chạy nhanh như .
Khoảnh khắc đóng sập cánh cửa lớn, rệu rã bệt xuống đất, nhưng Uyên Nguyên vẫn kẹp chặt nách.
"Thả xuống!" Gã mặt sẹo thở hổn hển nhắc nhở.
Trương Đạt lúc mới nhớ , đặt Uyên Nguyên xuống.
"Mệt... c.h.ế.t... lão... tử... !!"
Hắn hung hăng đá Uyên Nguyên một cước, kéo theo hạ , đau đến mức kêu lên một tiếng oai oái.
Láng giềng chút tiếng động sợ hãi, các ô cửa sổ sáng đèn lên.
"Ngươi là sợ khác ngươi ngoài ?" Gã mặt sẹo oán trách.
"Mẹ kiếp, bảo bối của lão t.ử chạm , cố ý!"
Gã mặt sẹo khẩy: "...Chỉ còn chút đồ đó, cũng gọi là bảo bối ?"
Trương Đạt: "..."
Dù nhỏ đến mấy, vẫn còn sót chút ít: "Vương Bang, kiếp ngươi tích đức cái mồm , nếu , đừng trách lão t.ử đem chuyện cũ của ngươi mà kể hết!"
"Mẹ kiếp ngươi sống nữa ? Dám gọi tên cũ của lão tử?"