Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 430: --- Lạc Hà, ta muốn ngươi chết!
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:24:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lăng Tâm mỉm , một chút nghi ngờ cũng , đầu với Kỳ Thất: “Mời Tiêu chưởng quỹ đến đây, là Tiên ngự y tìm!”
Mặc dù Tiên Hà luôn ý với bọn họ, nhưng đối với Tiêu Vinh Hiên khác.
Cứ qua như , lúc Tiêu Vinh Hiên bước , Tiên Hà rét run đến mức mặt và tay đỏ bừng.
Cô ngờ đợi lâu như , càng ngờ Lăng Tâm mời trong.
Lăng Tâm thì chẳng thấy lạnh chút nào, trong xe ngựa ôm lò sưởi.
“Tiêu đại ca, chúng thể chuyện riêng một chút ?” Tiên Hà liếc xe ngựa của Lăng Tâm.
Không mời cô thì thôi, còn chịu ?
Tiêu Vinh Hiên liếc Lăng Tâm dịch vài bước sang một bên: “Có chuyện gì?”
Giọng vẫn lạnh nhạt như thường lệ.
Tiên Hà: “…”
Cái việc chuyện riêng của cô là đến Kinh Đô Thành, hoặc… trong trang viên .
Xác định ai thấy họ chuyện, cô cũng xoắn xuýt nữa.
Mà ánh mắt tràn đầy lo lắng, mang theo vài phần khát cầu : “Tiêu đại ca cùng , đến Tế Thế Đường , ở trang viên , chút lợi ích nào cho cả!”
Cô trang viên lọt tầm mắt của Hoàng thượng, và ý phá hủy.
Tiếp tục ở đây, e rằng chỉ đường c.h.ế.t.
Tiêu đại ca của cô thể xảy chuyện!
Hiện tại đối với cô mà , tính mạng của Tiêu Vinh Hiên còn quan trọng hơn việc đoạt khí vận của Lạc Hà.
Đương nhiên, cô đoạt khí vận của Lạc Hà, mà là thể tạm thời xếp .
Tiêu Vinh Hiên nhíu mày.
Y ý trong lời của Tiên Hà, trang viên e rằng sẽ gặp nạn.
bảo y bỏ gia đình Lâm T.ử Nguyên, và cả Lạc Hà, y .
“Ta ở đây , cảm ơn ý của Tiên ngự y!” Y giả vờ hiểu mà từ chối.
“Tiêu đại ca, cùng !” Tiên Hà sốt ruột, mạnh mẽ .
Đối đầu với Hoàng thượng, đối đầu với Chủ công, tuyệt đối sẽ kết cục .
“Tiên ngự y, cô của , cần cô. Hơn nữa… cũng rõ ràng với cô , giữa chúng là thể nào!”
“Tiêu Vinh Hiên!!” Tiên Hà tức giận kêu lên một tiếng.
Thu hút sự chú ý của Lăng Tâm và những khác.
Cô vội vàng hạ giọng: “Ta yêu như , lẽ nào sẽ hại ? Ở đây thật sự nguy hiểm, ép cùng đến Tế Thế Đường, chỉ mong rời khỏi đây.”
Cô cảm thấy hạ thấp tư thái đến mức tối đa .
Đối với những khác, cô bao giờ thèm .
Lúc , cánh cửa lớn bên mở .
Lạc Hà bước , về phía hai .
Nàng mặc chiếc áo choàng màu xanh nước biển, làn da trắng nõn, giữa thế giới trắng xóa, nàng toát lên vẻ thanh tân, thoát tục.
Trở thành một sự đối lập rõ rệt với Tiên Hà đang đông cứng như chó.
Tiêu Vinh Hiên tự nhiên nhếch khóe môi.
Lạc Hà cũng mỉm với Tiêu Vinh Hiên, bước đến xe ngựa của Lăng Tâm: “Lăng tỷ, tỷ tìm ?”
“Ừ! Lên đây chuyện!” Lăng Tâm kéo nàng lên xe ngựa.
Nàng cố ý gọi Lạc Hà ngoài.
Tiên Hà nhảy nhót đủ lâu , đến lúc thu lưới giải quyết.
Thấy Lạc Hà ngày càng xinh , nàng tin Tiên Hà còn thể nhịn ?
Quả nhiên… sắc mặt Tiên Hà đỏ bừng vì lạnh giờ càng trở nên khó coi.
Hành động vô ý của Tiêu Vinh Hiên như một lưỡi dao, cứa thẳng tim cô .
Y thích Lạc Hà!!!
Ý nghĩ khiến Tiên Hà phát điên.
Tại cô yêu, cứ thích Lạc Hà?
“Nếu , cũng còn gì để , cố gắng hết sức !” Tiên Hà dường như tỉnh táo ngay lập tức.
Vì một đàn ông, cô ngu ngốc lâu như , ha!
Tiêu Vinh Hiên chẳng hề để tâm đến thái độ của cô , thậm chí còn nhận sự đổi của cô : “Tiên ngự y thong thả!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-430-lac-ha-ta-muon-nguoi-chet.html.]
Đôi khi, đàn ông vô tình thật sự lạnh lùng.
Với để ý, gì gì cũng dửng dưng, như thể thế giới của y thể xen .
Tiêu Vinh Hiên , sự thờ ơ của khiến Tiên Hà tuyệt vọng đến .
Y vội vã bước đến bên xe ngựa: “Lạc Hà, hai cùng ngoài ?”
Lăng Tâm: “…”
Liếc Tiên Hà đang thất thểu bước lên xe, nàng thương cảm cho cô một giây.
Mắt mù, cứ thích một tên đàn ông ‘thẳng tính’ như .
Đôi khi, ‘thẳng tính’ là thật sự thẳng, mà là căn bản hề để tâm.
Tiêu Vinh Hiên đối với Lạc Hà vốn dĩ luôn chu đáo, e rằng chính y cũng nhận điều đó.
“Gần đây trời trở lạnh, nhiễm phong hàn ít, Lạc Hà giúp đỡ xem bệnh bốc thuốc!” Không ngoài, Tiên Hà cơ hội?
Huống hồ, d.ư.ợ.c liệu trong gian nhiều, nàng ngại lấy ngoài.
Việc phát lương thực vẫn luôn tiếp diễn, do Tuân Vũ Hồ lão một tay thúc đẩy.
“Có việc gì cần giúp đỡ, cũng thể!” Tiêu Vinh Hiên tích cực hưởng ứng: “Dược tửu của cũng còn ít, nếu cần, cũng thể giao hết cho các ngươi quyền sử dụng!”
Thuở Bảo Hòa Lâm đóng cửa, liền theo về trang viên.
Có thể gì, cũng đều cam lòng.
“Dược tửu tạm thời dùng đến, bằng giúp Lạc Hà?” Thuộc tính bà mối nhỏ của Lăng Tâm kích hoạt.
Phải mau chóng để hai ý mới .
Bằng đợi hai họ khai khiếu, e là đợi đến thiên hoang địa lão.
“Được!” Tiêu Vinh Hiên nhảy lên xe ngựa, cạnh Kỳ Thất, trong xe.
Chàng xưa nay đều tránh hiềm nghi.
Tiên Hà trong xe ngựa, đầu thấy Tiêu Vinh Hiên như một tên ngốc nghếch, nàng đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c .
Thì , thích Lạc Hà rõ ràng đến !
“Không đáng!! Không đáng!!” Nàng tức giận nắm chặt tay: “Lạc Hà, ngươi c.h.ế.t!”
Xưa nàng chỉ cướp khí vận của Lạc Hà, nàng những cướp khí vận của nàng, mà còn cả mạng của nàng!
Xe ngựa của Lăng Tâm nhanh chóng vượt qua xe ngựa của nàng .
Nàng với xa phu phía : “Đi theo!”
Khi ngang qua đám lưu dân, thấy đ.á.n.h xe là Kỳ Thất và Tiêu Vinh Hiên cầm đao, ai dám lên chặn đường.
Thế nhưng đ.á.n.h xe phía là một lão nhân, đám lưu dân liền ùa lên như ong vỡ tổ.
Tiên Hà chỉ đành trơ mắt xe ngựa phía rời .
Đám lưu dân bắt đầu lột xe ngựa, dọa nàng liên tục kêu cứu.
Vừa khéo xe ngựa của phủ Thừa tướng ngang qua, cứu nàng xuống.
Đại công t.ử phủ Thừa tướng Trần Thế Đạt, phong độ phủ áo choàng của lên nàng : “Tiên Ngự y, giờ khắc xuất thành nguy hiểm.”
Tiên Hà ngẩng đầu , hành động phong độ ấm áp khiến lòng nàng tan nát.
Dường như ngoài Tiêu Vinh Hiên, vẫn còn ít nam nhân .
Nàng cũng bộ tịch, hào sảng lời cảm tạ: “Đa tạ công t.ử tay cứu giúp!”
Trần Thế Đạt gật đầu: “Một cô nương xuất thành quả thực nguy hiểm, nếu nhất định ngoài, mà bên cạnh tìm cùng, thể tùy thời đến phủ Thừa tướng tìm !”
Mèo Dịch Truyện
Hai đây từng gặp tại yến tiệc trong hoàng cung.
Tiên Hà thấy sang, sắc mặt ửng hồng, sự ân cần ấm áp của khiến nàng chút rung động.
…
Lăng Tâm cùng vài tiến Kinh Đô Thành, mở cổng lớn của Bảo Hòa Lâm.
Tức thì, nhiều liền chen chúc xô đẩy bên trong.
Phần lớn là lưu dân, cũng một ít bá tánh Kinh Đô Thành.
Từ khi Bảo Hòa Lâm đóng cửa, bọn họ ngay cả việc xem bệnh cũng kham nổi.
Dược phẩm của Tế Thế Đường và các y quán khác đắt đến đáng sợ.
Thật khổ cho Kỳ Thất và Tiêu Vinh Hiên, vất vả lắm mới đóng cánh cửa lớn: “Đông như , e là mấy chúng xoay sở kịp!”
lúc … bên ngoài vang lên một tiếng kêu cứu đặc biệt lớn: “Cứu mạng! Có ngất xỉu !”
Tiếng chính là từ hướng Tế Thế Đường vọng .
“Các ngươi chẳng tự xưng là Ngự y của Thái y viện ư, thu nhiều bạc đến thế, mà cứu , các ngươi đúng là lũ hút máu! Còn cái gì là t.ử đích truyền của Tiết Y Tiên, mà thấy c.h.ế.t cứu?” Giọng lóc, mang theo hận ý và lời quát mắng.