Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 441: --- Hắn muốn gặp mẹ ruột một lần, chỉ một lần thôi!
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:25:03
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lăng Tâm: "..." Ngại quá!
Bị Thiên Duyên đại sư thấu.
"Ngọc Linh Tiêu là chị ruột của sư Ngọc Linh Lung của ngươi, nghĩ nàng đến nương tựa ngươi ?"
Kỳ thực... nàng nghi ngờ chỉ .
Nếu như phía Cơ Thiên Sư còn khác thì ?
Đương nhiên, điều gần như thể.
Nếu Thiên Duyên đại sư khả năng khống chế Cơ Thiên Sư, e rằng sớm khống chế Thiên Nguyệt Quốc .
Nàng chẳng qua chỉ là suy nghĩ quá lớn thôi.
"Không !" Thiên Duyên đại sư trả lời dứt khoát: "Mặc dù Ngọc Linh Lung là sư của , nhưng với Thánh nữ chỉ gặp qua hai , quen!"
Dáng vẻ quang minh lạc, ngược khiến Lăng Tâm hổ thẹn: "Xin , là nghĩ nhiều !"
Thiên Duyên đại sư gật đầu, xem như chấp nhận lời xin của nàng.
"Thời gian còn sớm nữa, xin cáo từ về !" Lăng Tâm cáo từ dậy.
Trời tối đen, trời lạnh xuống núi dễ dàng.
Vừa mới khỏi phòng, liền thấy một tiếng kêu t.h.ả.m thiết vô cùng thê lương: "A, a..."
Tiếng kêu lặp lặp , như vạn tiễn xuyên tâm, vô cùng khó chịu.
Âm thanh đến từ núi.
Lăng Tâm theo bản năng ngẩng đầu lên phía .
Đó chính là nơi ở của Thiên Duyên đại sư.
"Hỏng , sư phụ..." Giọng Thiên Duyên đại sư gần như là lẩm bẩm, lập tức lao nhanh lên núi.
Thiên Duyên đại sư thất thố như , Lăng Tâm đầu tiên thấy.
Nếu tai nàng thính, thật sự sư phụ.
Không nghĩ ngợi gì nàng liền theo.
Tiểu Đỗ, tiễn Lăng Tâm: "..." Thôi , tốc độ đó đuổi kịp.
, khỏi lo lắng cho chủ tử.
Trong lúc do dự, liền theo.
Lăng Tâm đuổi kịp đến cửa lớn nhà ở của Thiên Duyên đại sư.
Cửa lớn đang mở, do dự nửa giây, nàng liền bước sân.
Tiếng kêu la, đường dần dần nhỏ , bây giờ thấy nữa.
"Sư phụ... chứ?" Giọng Thiên Duyên đại sư nhỏ, dường như cách khá xa.
Lăng Tâm lên phía .
Âm thanh dường như ở sâu bên trong phía ... đó là mật thất?
Hay là nơi bế quan?
Nàng cất bước lên.
Không vì nàng lúc xem thử.
"Lâm phu nhân dừng bước!" Giọng Thiên Duyên đại sư đầy lo lắng, truyền đến từ nơi sâu thẳm .
Lăng Tâm còn từ đó một tia sợ hãi?
Là nàng lầm ?
Một như Thiên Duyên đại sư, sẽ sợ cái gì chứ?
Do dự một lát nàng vẫn lên, thì Tiểu Đỗ đang chạy tới cản : "Chủ tử, nơi cho phép bất kỳ ai , vẫn nên xuống núi ."
Hắn ở đây mấy tháng , tự nhiên quy củ.
Hơn nữa, luôn cảm thấy nơi điều kỳ lạ, đặc biệt chủ t.ử trong.
Lăng Tâm ngờ Tiểu Đỗ theo, nhưng nàng là lời khuyên.
Trên đường xuống núi, nàng hỏi Tiểu Đỗ: “Ngươi sư phụ của Thiên Duyên đại sư là ai ?”
Đây là đầu tiên nàng ngài sư phụ, khỏi tò mò.
Tiểu Đỗ lắc đầu: “Ta !”
Trong Thiện Duyên Tự hai điều cấm kỵ, một là phép nơi ở của Thiên Duyên đại sư, hai là phép dò hỏi bất kỳ thông tin nào về ngài.
Hắn là ngoài tá túc ở đây, đương nhiên sẽ .
“Người đừng hỏi cũng đừng quản, càng ít càng an !” Tiểu Đỗ khuyên nhủ tự hỏi bản , từ khi nào mà nhiều quy tắc như ?
Lăng Tâm: “…” Không thì bứt rứt khó chịu !
Cứ như mèo cào trong lòng .
Tuy nhiên… Thiên Duyên đại sư, nàng ý kết giao bằng hữu, tự nhiên sẽ xông cứng rắn.
Quay đầu lên núi vài , nàng mới xuống núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-441-han-muon-gap-me-ruot-mot-lan-chi-mot-lan-thoi.html.]
Kỳ Thất đang lo lắng đợi nàng.
Những tiếng kêu t.h.ả.m thiết cũng thấy.
Ngọc Linh Tiêu đang ở trong xe, dám rời .
“Phu nhân, xảy chuyện gì ?”
“Không gì!” Lăng Tâm nhớ nạp ít đồ ăn, liền với Kỳ Thất: “Ngày mai phái mang chút lương thực đến Thiện Duyên Tự.”
Thiện Duyên Tự vẫn luôn việc thiện, nàng ngại xuất chút lương thực.
Sau khi về, nàng hỏi Lâm T.ử Nguyên.
Hắn cũng rõ sư phụ của Thiên Duyên đại sư là ai.
Ngày hôm … buổi sáng.
Người đưa lương thực đến Thiện Duyên Tự mang về cho Lăng Tâm một tờ giấy.
Là Tiểu Đỗ .
Lăng Tâm tờ giấy hồi lâu.
Tiểu Đỗ , sáng nay Thiên Duyên đại sư sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trông như trải qua một trận bạo bệnh.
Và loại chuyện đây cũng xảy vài .
Trước Tiểu Đỗ nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Thiên Duyên đại sư bệnh.
… chuyện ngày hôm qua, thấy lạ, liền với chủ tử.
Lăng Tâm ném tờ giấy gian, tránh việc khác thì Tiểu Đỗ sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên, nàng càng ngày càng hài lòng với Tiểu Đỗ, thể tỉ mỉ đến mức phát hiện chuyện , còn tìm cơ hội cho nàng .
Hôm nay nàng còn nhiều việc .
“Đại Bảo, Nhị Nha…” Nàng gọi vọng ngoài một tiếng.
Bảy tiểu gia hỏa liền chen chúc ùa như đàn gà con: “Nương…”
Lăng Tâm đầu tiên cưng nựng một phen, mới với Tam Bảo: “Tam Bảo, con dẫn các ngoài chơi , chuyện với Đại Bảo và Nhị Nha!”
Tam Bảo: “…”
Tiểu gia hỏa thông minh, thích nương coi là trẻ con.
cũng lời, dẫn các khỏi phòng.
Lăng Tâm ôm Nhị Nha lòng, kéo Đại Bảo hỏi: “Các con nhớ nương của các con ? Mẫu ruột .”
Nụ mặt Đại Bảo và Nhị Nha lập tức đọng .
Suy nghĩ một chút, Nhị Nha lắc đầu .
Đại Bảo do dự một lát, mới : “Không nhớ!”
Thật , các tỷ nhớ.
Trong ký ức, mẫu xinh , những thứ khác thể nhớ .
Thậm chí đối với họ cũng còn nhớ chút nào, chỉ nhớ dáng vẻ của nàng.
Lăng Tâm họ dối: “Nhớ thì cứ nhớ, nương nhỏ mọn đến , thêm đối với các con, vui lòng!”
mà… phụ nữ đó… khó lắm!
“Nương… nương mẫu ruột của chúng con sẽ đối với chúng con ? Giống như nương đối với chúng con ?” Nhị Nha vẻ mặt kinh ngạc, cũng dám tin lắm.
“Ờ…” Chuyện Lăng Tâm chắc.
“Chắc là ?” Nàng lừa gạt trẻ con.
“Ta cần mẫu ruột bỏ rơi chúng !” Tam Bảo lén bên ngoài, đẩy cửa xông giận dữ kêu lên.
Hắn nhớ mẫu ruột trông như thế nào, cũng nhớ.
Mèo Dịch Truyện
Hắn bây giờ chỉ đến phá hoại cuộc sống của họ.
“Ta chỉ cần nương và phụ hiện tại, những khác đều cần!” Mắt Tam Bảo đỏ lên.
Hắn sợ hãi!
Sợ nương và phụ sẽ cần họ nữa.
Khi đó họ sẽ giống như , ai thương ai yêu, mỗi ngày đều chịu đói.
“Nương… sẽ mau chóng lớn lên, kiếm thật nhiều bạc cho nương và phụ dưỡng lão, hơn nữa… nương đưa chúng , sẽ còn ai giúp nương việc nữa chứ?”
Ánh mắt cầu xin phía khiến Lăng Tâm mềm lòng.
Nàng còn tưởng rằng, khi mẫu ruột đến tìm họ, đầu tiên nhảy cẫng lên đòi tìm mẫu ruột sẽ là Tam Bảo.
“Đồ ngốc, nương cần các con, càng sẽ đưa các con …”
“Chỉ cần nương cần chúng , chúng sẽ cả!” Tam Bảo thề thốt chắc nịch, như thể ai dám ngăn cản sẽ liều mạng với đó.
Đại Bảo: “…”
Hắn gặp mẫu ruột một , chỉ một thôi!