Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 443: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:25:05
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ai đối với chúng, đó chính là cận nhất.
Lăng Tâm: "..."
Quả thật ngờ Thất Bảo bày trò .
Tiểu gia hỏa cố ý đây mà?
Bằng ... khi xong chạy sang một bên, xui xẻo khéo Nguyễn Tĩnh Vạn trúng ư?
Nàng bước về phía Thất Bảo, hỏi Nguyễn Tĩnh Vạn: "Có cần tắm rửa ?"
Cả tràng chỉ Đại Bảo là chút đồng tình Nguyễn Tĩnh Vạn thê thảm.
Nguyễn Tĩnh Vạn sắc mặt vô cùng khó coi, cảm giác như khói lửa sắp xộc từ lỗ mũi, nàng nghiến răng kẽo kẹt phun mấy chữ: "Phiền ngươi !"
May mà nàng yêu thích dung nhan, mỗi khi ngoài đều chuẩn sẵn quần áo trong xe ngựa.
Khi nàng tắm, hạ nhân mang y phục mới đến.
Lúc , qua nửa canh giờ.
Thất Bảo cũng Lăng Tâm sạch sẽ, đang chơi đùa cùng tỷ.
Lăng Tâm bước thì thấy Đại Bảo và Nhị Nha ở đó.
Đại Bảo vốn trầm hiểu chuyện, ngày thường chỉ lo trông nom , mấy khi chơi đùa cùng chúng.
Nhị Nha mặt, nàng cảm thấy .
Dưới sự chỉ dẫn của ám vệ, nàng tìm thấy Nhị Nha đang co ro ở góc giường trong phòng bảy tiểu hài tử.
Vẻ mặt đáng thương, bất lực, dường như đang sợ hãi điều gì đó.
"Nhị Nha, con chơi cùng các ?" Lăng Tâm tiến đến gần nàng.
Nghe thấy tiếng Lăng Tâm, Nhị Nha ngẩng đầu lên ôm chầm lấy nàng: "Nương, con về nhà!"
Nàng sợ hãi, chỉ khi ở nhà cùng cha và ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu mới cảm thấy an lòng.
"Được! Lát nữa nương sẽ đưa con về nhà, ?" Lăng Tâm nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, an ủi: " mà, Nhị Nha, con thể cho nương xảy chuyện gì ?"
Vẻ kinh hãi trong mắt Nhị Nha rõ ràng.
Ban đầu khi thấy Nguyễn Tĩnh Vạn thì vẫn .
"Nàng ... nàng đ.á.n.h chúng con..." Nhị Nha nhớ chuyện cũ, thể run rẩy càng dữ dội hơn.
Lăng Tâm cảm thấy nàng đang bịa chuyện: "Nhị Nha đừng sợ, nương ở đây, dù là ai cũng thể đ.á.n.h các con, hại các con nữa!"
Nàng chút khó hiểu.
Lâm T.ử Nguyên thật sự thể vì tình yêu thương mà bất chấp tính mạng của , hẳn là thể nào con cái của đ.á.n.h mà thờ ơ.
Thế nhưng, Nhị Nha cũng giống dối.
"Khi cha ở nhà, nàng sẽ đ.á.n.h chúng con, cho chúng con ăn cơm..." Như thể Lăng Tâm đang nghĩ gì, Nhị Nha chậm rãi .
Thì , Lâm T.ử Nguyên thường chép sách kiếm tiền, mỗi tháng sẽ đến trấn hai , mất cả một ngày mới trở về.
Ngày đó chính là ác mộng của lũ trẻ.
Trí nhớ của trẻ con kém cỏi, chỉ nhớ cái ăn mà nhớ cái đánh, nên dần dà quên mất chuyện .
Vẻ mặt tức giận của Nguyễn Tĩnh Vạn những ký ức phong ấn của Nhị Nha sống , nhớ về chuyện lâu đây.
"Đáng c.h.ế.t!" Lăng Tâm thốt lên một tiếng c.h.ử.i rủa, quả thật nhịn .
Nàng cứ nghĩ Nguyễn Tĩnh Vạn bỏ con cái mà chỉ là vì chịu nổi cuộc sống khốn khó, ngờ còn cái thói quen độc ác .
Tính , Nguyễn Tĩnh Vạn còn bằng cả nguyên chủ, một kế.
"Nương, nàng còn lén dùng kim châm Lục Nha và Thất Bảo, con vô tình thấy!" Nhị Nha phát hiện ký ức trong đầu ngày càng nhiều.
Càng nghĩ càng sợ hãi.
"Nàng còn lấy kim chỉ dọa con, nếu con dám kể với cha thì sẽ khâu miệng con , ô ô..." Càng thể nàng càng run rẩy.
Lăng Tâm xót xa, ôm lấy Nhị Nha liền ngoài, lửa giận trong lòng cách nào kìm nén mà bùng lên.
"Nương, con sợ..." Nhị Nha dám đối mặt với Nguyễn Tĩnh Vạn nữa, sợ hãi rúc lòng nàng, đầu cũng dám ngẩng lên.
"Nhị Nha đừng sợ! Con quên nương lợi hại ?" Vừa , đến bên ngoài.
Vừa đúng lúc, Nguyễn Tĩnh Vạn tắm rửa sạch sẽ bước , với hạ nhân: "Vứt bộ y phục !"
Vẻ mặt đầy chán ghét.
Nàng chỉ vì thấy chúng còn giá trị lợi dụng, bằng thì Thất Bảo... Tam Bảo và Tứ Bảo, tất cả đều sẽ đ.á.n.h một trận.
Cái thứ vô giáo dưỡng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-443.html.]
Nàng vẫn luôn theo cái đồ chân đất bùn , thì học gì chứ?
Ánh mắt chán ghét về phía Tam Bảo, Tứ Bảo và Thất Bảo đang chơi đùa.
Ngũ Nha và Lục Nha khi thấy nàng , đều sợ hãi trốn sang một bên, ôm chặt lấy , kinh hãi nàng .
Nguyễn Tĩnh Vạn chợt đổi sắc mặt, thấy hai "đồ bỏ " đang sợ hãi nhẹ.
Dáng vẻ thì cũng tệ, giống nàng .
Chờ nuôi lớn, đến lúc đó thể gả cho nhà giàu quyền thế , cũng thể củng cố địa vị của nàng .
Nàng cố nặn một nụ , xổm xuống vươn tay về phía hai đứa: "Lại đây, ngoan, đến với nương nào!"
Nàng tự cho rằng hiền lành.
Thế nhưng trong mắt hai tiểu cô nương, nàng tựa như bà ngoại sói trong câu chuyện cổ tích mà nương thường kể, run rẩy càng dữ dội hơn.
Đang lúc sợ hãi bàng hoàng, thấy Lăng Tâm bước , hai tiểu hài t.ử "òa..." một tiếng lớn, chạy về phía Lăng Tâm, tìm kiếm sự che chở.
Nguyễn Tĩnh Vạn: "..."
Nàng vẫn là cái loại nha đầu quê mùa từng thấy đời!
Thật là mất mặt!
Đối với đứa nha đầu , nàng hề che giấu sự chán ghét, dậy định cái đồ bỏ từng thấy đời.
Nào ngờ... Lăng Tâm vốn vẫn ở đằng , trong nháy mắt xuất hiện mặt nàng .
Nàng : "???" Kinh ngạc!
Lăng Tâm cho nàng bất kỳ cơ hội nào, nhắm thẳng bụng nàng mà đá một cước thật mạnh.
Nếu Đại Bảo và bọn chúng đang , nàng thu bớt lực, một cước nàng thể tiễn Nguyễn Tĩnh Vạn chầu Diêm Vương.
Nguyễn Tĩnh Vạn bay ngoài, đập tường ngã xuống đất, rên rỉ vài tiếng bất tỉnh nhân sự.
Hạ nhân: "...Vương phi!"
Nhanh chóng chạy đến kiểm tra.
"C.h.ế.t !" Lăng Tâm hằm hằm liếc , với Kỳ Thất: "Đem chúng ném ngoài, nơi của chúng hoan nghênh nàng !"
"Vâng!" Kỳ Thất cảm thấy sảng khoái.
Nhìn là đàn bà đó thứ lành gì!
Lăng Tâm một cước xong, trở bên cạnh Ngũ Nha và Lục Nha, xổm xuống ôm lấy hai tiểu gia hỏa đang ngẩn : "Các nha đầu đừng sợ nha!"
"Có nương, nha đầu sợ!" Ngũ Nha vui vẻ mím môi.
Vừa ... thấy Nguyễn Tĩnh Vạn nàng liền sợ hãi rõ lý do.
Bây giờ thì , nàng sợ nữa!
Tam Bảo, Tứ Bảo thì kinh ngạc sự uy vũ của nương, sùng bái Lăng Tâm.
Đối với ruột thì chỉ sự khinh thường.
Thất Bảo cái gì cũng hiểu, theo hai ca ca mà ngây ngô.
Chỉ Đại Bảo đuổi theo ruột đang khiêng ngoài mấy bước, mới hiểu mà đầu Lăng Tâm: "Vì nương đ.á.n.h nàng ?"
Hỏi thì hỏi , nhưng nương việc luôn đạo lý của nàng.
"Hôm nay nếu con, một cước của thể lấy mạng nàng !" Tuy hài t.ử còn nhỏ, nhưng Lăng Tâm vẫn nhẫn tâm .
Một ruột ngược đãi con cái, nàng thật sự thể lý giải, cũng thể tha thứ.
"Sau các con cũng đừng nghĩ đến việc nhận ruột gì đó nữa, nàng xứng!" Lăng Tâm một cách mạnh mẽ.
"Được!" Tam Bảo là đứa đầu tiên nhảy cẫng lên, vui vẻ đồng ý: "Chúng con đều lời nương!"
Người đàn bà xa đó tuyệt đối sẽ nhận nương của !
Mấy tiểu hài t.ử khác cũng ý kiến gì.
Mèo Dịch Truyện
Dù , quá nhỏ nên ấn tượng về ruột sâu sắc.
Ai đối với chúng, đó chính là cận nhất, đáng tin nhất.
Mà Lăng Tâm chính là chúng cho rằng cận nhất, ngay cả Lâm T.ử Nguyên cũng bằng.
Đại Bảo dám tin: "Nương, con nguyên nhân!"
Chàng nương vô lý gây chuyện.
mà... quả thật vì .
Lăng Tâm bảo mấy tiểu hài t.ử khác chơi, dẫn Đại Bảo trong nhà: "Con còn nhớ , đây lưng con, từng một vết sẹo bỏng lớn?"