Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 98: --- Thiên Nguyệt Quốc Đổi Chủ
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:18:20
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe ngựa mới khởi hành, Lăng Tâm liền hành động.
Chu Thông tức khắc cảm nhận áp lực từ Lăng Tâm, và cả nội lực đột ngột tràn đầy nữa ?
Trong cơn kinh hãi, cảm nhận nguy hiểm, hoảng loạn lùi , hướng về chiếc xe ngựa đó mà lớn tiếng kêu lên: “Dương... công tử, cứu mạng...”
Dương Tư Dương trong xe ngựa, còn tưởng nhầm, liền vén rèm xe về phía .
Tư thế Chu Thông đang chạy về phía , hình trong chốc lát, ngay đó liền đổ rạp xuống đất.
Dương Tư Dương: “...Ta thao, chạy mau!”
Chiếc xe ngựa dấu hiệu khựng , dọa một tiếng rống lớn.
Hắn hối hận, tại đầu chứ?
Nữ sát thần tà mị như quỷ mị, đối mặt với .
Hắn cảm giác hồn phách đều bay khỏi thể xác, cùng lúc thu hồi ánh mắt, vén tấm màn phía , hận thể tự phi ngựa bỏ chạy.
Bốn chân?
Hắn hối hận, lẽ nên hai mươi chân, chạy mới nhanh.
Đó là Cấm Vệ Quân Thống Lĩnh cơ mà?
Hắn cứ cảm thấy hồn phách lơ lửng bên ngoài cơ thể theo xe ngựa, cho đến khi thấy cửa thành Kinh Đô, hồn phách mới như rơi trở , vén cửa sổ nhỏ.
Không thấy kẻ đuổi theo, mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Mèo Dịch Truyện
“Thiếu gia, xảy chuyện gì ạ?” Người đ.á.n.h xe dám hỏi, ngựa sắp thúc cho khói , nhưng thiếu gia vẫn luôn chê chậm.
Dương Tư Dương đáp lời, mà suy nghĩ một lát hô: “Mau, mau đến Đại Lý Tự... Không, , Cấm Vệ Quân Bộ!”
Chuyện dám giấu giếm.
Trên đường xe qua ít, nếu truy cứu, thể sẽ liên lụy.
Thà rằng báo cáo sớm, tự thoát cho sạch sẽ.
Đợi đến khi tin Chu Thông c.h.ế.t báo lên Hoàng thượng, trời tối .
Hoàng thượng nửa tựa giường, thần sắc càng thêm tiều tụy, chỉ cảm thấy sức lực rút cạn.
Viên t.h.u.ố.c của Cơ Thiên Sư khi uống xong, cũng chỉ thể tạm thời giảm nhẹ.
, may mắn , vẫn còn viên Trường Thọ Hoàn .
Sau cơn ho dữ dội, mới lau vết m.á.u khóe miệng: “Đồ vô dụng, giữa ban ngày ban mặt một nữ nhân g.i.ế.c c.h.ế.t?”
C.h.ế.t thì c.h.ế.t , còn c.h.ế.t giữa con đường qua tấp nập?
Đây chẳng là mất mặt Cấm Vệ Quân của ?
Thái giám Tổng quản ý của Hoàng thượng, bèn hiến kế: “Nô tài phái che giấu nguyên nhân cái c.h.ế.t của Chu Thống Lĩnh ạ?”
“Che giấu ! Tìm hai đáng tin cậy trong Cấm Vệ Quân lén lút điều tra, nhất là xử t.ử ngay tại chỗ nữ nhân trời cao đất rộng !” Vốn dĩ gần đây chuyện phiền phức, còn lúc mà ghê tởm ư?
Đáng c.h.ế.t!
Nói xong bên ngoài: “Hôm nay, yên tĩnh như ?”
Mỗi ngày, tuy cũng yên tĩnh, nhưng vẫn sẽ thắp đèn, sẽ phi t.ử đến dâng hiến ân cần.
Hôm nay yên tĩnh như thể bàn bạc từ .
lòng chẳng chút yên tĩnh nào.
Thái giám Tổng quản lúc mới phát giác gì đó : “Nô tài ngoài xem !”
kịp bước , hai luồng sáng chói mắt.
Ngay đó là từng tiếng hò hét g.i.ế.c chóc, cùng tiếng gào thét, tiếng than…
Có tiếng vọng từ phía cung môn, cũng tiếng vọng từ hậu cung.
“Hoàng, Hoàng thượng… Hình như, hình như công phá Hoàng cung…” Thái giám Tổng quản ngày thường kiêu ngạo đắc ý, lúc sợ hãi đến mức ngã bệt xuống đất.
Xong , xong !
Kết thúc thật !
Tiếng hò hét g.i.ế.c chóc càng lúc càng gần, run rẩy đầu Hoàng thượng.
Vị quân vương cao cao tại thượng, đạp thứ chân, đôi mắt lộ rõ sự cam lòng từ bỏ quyền lực và sinh mệnh, ngoài nơi đang sáng choang, há miệng tắt thở.
…
Lăng Tâm tự nhiên hề , đêm nàng cùng nhà Trấn Quốc Hầu rời , Thiên Nguyệt quốc đổi chủ.
Mà trận đại loạn , so với trong sách, diễn sớm hơn hơn một năm.
Hiện tại nàng chỉ nhanh chóng về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-98-thien-nguyet-quoc-doi-chu.html.]
Đoạn đường phía ít , nàng mỗi ngày chỉ ngủ mười giờ trong gian, còn hơn mười một giờ bên ngoài đều đang đường.
…
Lâm T.ử Nguyên cùng đoàn , kể từ khi Lăng Tâm , việc ăn uống hiển nhiên còn phong phú như khi nàng ở đó nữa.
Mái che xe ngựa va chạm mấy , gặp một trận gió lớn thì đổ sập, chỉ còn khung bên .
Trên đường nhiều dân lưu tán, cũng gặp mấy nguy hiểm, đều là những kẻ trộm trẻ con.
Đặc biệt là khi qua Thuận Thiên huyện, dân lưu tán nhiều đến mức khiến rợn tóc gáy.
Thật sự là chỉ cần một chút sơ sẩy, đứa trẻ thể sẽ bắt .
Thất Bảo là nguy hiểm nhất, Vu Thu Hà dứt khoát buộc thằng bé rời nửa bước.
Đến đêm còn lạnh.
Trước đây khi Lăng Tâm ở đó, buổi tối cũng chỉ đốt lửa trại, nhưng lúc đó ấm áp vô cùng, ấm đến mức đạp chăn .
“Cha, con nhớ mẫu !” Nhị Nha rúc trong chăn xe ngựa, đầu đội chiếc mũ bông lớn do nương , chỉ lộ khuôn mặt nhỏ.
“Khi nào nương về ạ?” Nhắc đến nương, Ngũ Nha mắt đỏ hoe.
Trước đây khi nương ở đó, thích nhất là cho bọn trẻ ăn đủ thứ đồ từng nếm.
Quần áo của bọn trẻ cũng sẽ mặc nhiều ngày như .
“Con cũng nhớ nương!” Tam Bảo cúi đầu.
Thằng bé hối hận, mất lâu mới thiết với nương.
Lâm T.ử Nguyên về phía đám đông đang tắc nghẽn phía .
Hắn nhớ, lo lắng chứ?
Không thuận lợi ?
Việc thể mỗi ngày, chính là về phía , sợ rằng sẽ bỏ lỡ nàng.
“Tâm Tâm… nhớ!” Vu Thu Hà nhẹ nhàng vỗ Thất Bảo.
Nàng cũng nhớ con gái.
Lăng Chí Phong đẩy xe cũng chẳng còn tinh thần.
Tiêu Dao Vương: “…” Lão già nhớ nha đầu đó nhất!!
Dạo cái miệng thèm ăn lắm, cứ thấy khô khô khan khan.
Thịt thỏ với thịt gà cũng chẳng còn ngon nữa.
Trong lúc đang mất hứng, phía một đoàn xe đang chậm rãi tiến lên.
Trong đoàn mấy chiếc xe ngựa, cùng hơn chục chiếc xe chở hàng.
Chiếc xe ngựa ở giữa rộng rãi thoải mái, trang trí cầu kỳ, khung xe bằng gỗ hồng sắc, cột chạm khắc kỳ lân, tấm rèm cửa dày nặng bằng lụa cao cấp.
Ở đỉnh nhọn của mái xe ngựa, còn một viên minh châu to bằng nắm tay, bắt mắt rực rỡ.
Mỗi khi qua, tự nhiên tản hai bên, đoàn xe xa hoa qua.
Phía Lâm T.ử Nguyên, cũng dừng bên đường.
Đoàn xe nghìn hộ tống, mỗi thị vệ đều đeo đao.
Lâm T.ử Nguyên khi thấy chiếc xe ngựa bắt mắt đó, cau mày thật chặt, đầu sang một bên, với Tiêu Dao Vương: “Hình như là đoàn xe của Tấn Vương, chiếc xe ngựa ở giữa , là Tấn Vương bản chứ?”
Ý là: Với tư cách là Hoàng thúc của Tấn Vương, cần tránh ?
Tiêu Dao Vương: “…” Hắn còn đang xem náo nhiệt đây, xem ai mà trận địa lớn như ?
Nghe là Tấn Vương trấn giữ phong địa Nam quận, liền vội vàng thu hồi ánh mắt, vụt một cái chui khu rừng bên cạnh nhiều cỏ dại.
Tấn Vương cảm nhận điều gì đó, vén rèm lên liền thấy một bóng nhanh chóng biến mất.
Khóe miệng mang theo vài phần khinh thường: Một đám ăn xin!!
Hắn đám dân lưu tán vô cùng khó chịu, cũng phản cảm.
Chính vì đám ăn xin mà trễ hành trình của .
Vừa định buông rèm xuống, liền thấy một bóng thon dài cao ráo nghiêng mặt, dù chỉ mặc chiếc áo choàng cũ kỹ vẫn bắt mắt.
Hắn thuận theo ánh mắt xuống, liền thấy xe, những khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh.
Đoan trang khá ?
Một đám ăn xin!
Ánh mắt lướt qua Lăng Chí Phong, cuối cùng dừng Vu Thu Hà.
Trong khoảnh khắc, một cảm giác quen thuộc dâng lên.