Mắt dì Chu lóe lên vẻ hả hê,  lập tức trở nên lạnh lùng. "Ông Trần!"
 
Hứa Tư Văn giật . Ngay  đó, quản gia Trần  tới, túm lấy thằng bé như xách một con mèo con   lưng . Hứa Tư Văn vùng vẫy, giãy giụa như sư tử con nổi điên, nhưng   hình to lớn của chú Trần,  sự phản kháng đều trở nên lố bịch.
 
 sững , vội  dậy chặn đường: "Các   cái gì ?"
 
Chú Trần nở một nụ  xã giao nhưng đầy xa cách: "Thưa phu nhân,  đưa  chủ đến phòng kỷ luật. Cậu   sai, đây là quy định của ông chủ. Phải để   hiểu  sai ở ."
 
"Nó mới bảy tuổi thôi mà!"
 
"Phu nhân, đây là quy tắc của nhà họ Hứa. Cô mới đến  hiểu, từ từ  sẽ quen."
 
"  thể quen ! Thả nó xuống!"
 
Chú Trần liếc  một cái đầy ẩn ý. "Phu nhân, đây là quyết định của ông chủ. Cô nên đợi ông  về  bàn . Nếu , ông chủ nổi giận thì chúng  cũng khó xử."
 
" bảo thả nó xuống,  thì cuốn gói mà !"
 
Chú Trần  nhạt: "Chúng  ở nhà họ Hứa hơn 20 năm . Chính ông chủ cũng trưởng thành nhờ cách . Cô mới đến một ngày    đổi  thứ,  thích hợp . Cô nên cố gắng lấy lòng ông chủ,  vững ở vị trí của   ."
 
Ông  cứ thế thản nhiên lôi Hứa Tư Văn , mặc kệ thằng bé gào .
 
Nhìn cảnh tượng đó,  tối sầm mặt mày. Có lẽ   trách nhầm nguyên chủ. Hứa Tư Văn lớn lên thành một kẻ điên loạn    là  của cô , mà còn là do ông bố Hứa Tuân và cả đám   ở cái nhà .
 
 lặng lẽ  theo đến phòng kỷ luật. Đó là một căn phòng nhỏ, tối tăm,  cửa sổ. Chú Trần mở cửa, nhốt Hứa Tư Văn  trong.  lập tức chen  theo. Chú Trần  vẻ  vui, hừ lạnh một tiếng  sập cửa .
 
Trong bóng tối, Hứa Tư Văn đang , nhưng thấy  thì im bặt.  đưa tay định nắm lấy tay nó, nó hất .   nắm, nó  hất.  nhỏ giọng: "Cho  nắm tay con một chút  ? Ở đây tối quá,  sợ lắm."
 
Lần   chủ động nắm tay nó, nó  hất  nữa nhưng  mặt . "Cô theo   đây  gì?"
 
Độc đoán vạn cổ Liễu Như Yên. Đăng full trên youtube trước khi đăng truyện chữ trên đây nhé cả nhà. Youtube: https://www.youtube.com/@audiolieunhuyen
"Vì  lo cho con mà."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-nuoi-con-cuc-that-duoc-cai-luong-cao/chuong-2.html.]
"Cô  dối.  là một đứa trẻ hư,  ai thích  cả."
 
"Ai  ? Mẹ thích con mà. Hôm nay  mới đến, chẳng ai thèm  chuyện với , chỉ  con dẫn đường giúp  thôi. Mẹ  từng gặp đứa nhỏ nào   bụng  đáng yêu như con."
 
"  kén ăn, còn đập bát, chửi , đánh  nữa..." Nó  với vẻ bất lực, nhưng giọng   chút mong chờ  công nhận.
 
Trái tim  mềm nhũn. Thằng bé   chịu bao nhiêu áp lực để tự đánh giá  tệ đến ?
 
"Mẹ cũng kén ăn mà, ai chẳng kén ăn. Người lớn chỉ  nấu món họ thích,  đổ thừa cho tụi nhỏ kén ăn, quá đáng thật sự. Nếu là ,  cũng đập bát. Còn chửi  đánh   ? Con   chứng tỏ con  phản kháng, là một đứa trẻ kiên cường. Con mạnh mẽ như ,   thích."
 
"Thật... thật ? Người lớn cũng kén ăn ạ?"
 
"Tất nhiên! Mẹ  ăn bông cải xanh đó. Con  để ý  bàn ăn nhà   bao giờ  mướp đắng ? Chắc chắn là do họ  ăn."  mở app đặt đồ ăn cho nó xem. Mắt nó sáng rực lên.
 
"Ra khỏi đây, ngày nào cũng bắt họ ăn mướp đắng nhé?"
 
"Vâng!" Nó vui vẻ hẳn lên, còn  gần  hơn một chút.  xoa đầu nó, nó ngượng ngùng  .
 
Bỗng nó hỏi: " hôm qua cô còn   là 'kiểu con nít đó', là trẻ con hư đúng ?"
 
Hơ, đúng là thù dai.
 
 : "Tất nhiên là . Mẹ  là chỉ những đứa trẻ  sai mới  gọi cả họ tên. Con    gì sai. Mẹ chỉ  gọi con  mật hơn thôi."
 
Khóe miệng Hứa Tư Văn  cong lên, nó giả vờ vu vơ: "Vậy...   gọi  là Văn Văn nhé."
 
"Mẹ tên là Trần Lê Lê. Con gọi  là chị Lê Lê cũng ."
 
Ngồi trong phòng tối mãi cũng   cách.  cố gọi cho Hứa Tuân nhưng  , hình như  chặn  . Hứa Tư Văn hừ lạnh: "Vô ích thôi. Ngay cả lúc   ốm, ông  cũng  bắt máy."
 
 nghẹn lời. Mẹ của Hứa Tư Văn, một  phụ nữ lụy tình,  cô đơn   trong sự chờ đợi vô vọng. Chẳng trách Hứa Tư Văn lớn lên  tống bố  viện tâm thần. Đó  lẽ  là sự nhân nhượng lớn nhất của nó .
 
Mấy tiếng , chú Trần mở cửa. Ánh sáng bên ngoài   chói mắt.  vội che mắt cho Hứa Tư Văn. Chú Trần vẫn giữ vẻ lịch sự giả tạo, đáy mắt đầy vẻ chế nhạo.