Lúc Lục Cẩm Dao đang đói, Cao ma ma hỏi những thứ là cái gì.
Lộ Trúc : “Đại nương tử, cái gọi là cơm cháy bánh dày. Nô tỳ cho ngài một cái, để nếm thử xem hợp khẩu vị .”
Lộ Trúc tay chân nhanh nhẹn cầm lên một cái, Khương Đường hướng dẫn kỹ, qua một là thể học . Mở vỏ nếp , bên trong là xôi nghiền nát, xôi mềm, thêm bốn loại nguyên liệu nhỏ bên trong, đó cuộn là thể ăn .
Lục Cẩm Dao cắn một miếng nhỏ , đầu tiên là giòn là dính, bên trong thơm ngọt, nhất là mè đen, hình như là mè đen nghiền nát cộng thêm đường trắng xào lên, vô cùng thơm ngọt. Con ngươi Lục Cẩm Dao mở to, kinh ngạc vì một món điểm tâm nhỏ như ba loại hương vị.
Lộ Trúc ở một bên : “Món Khương Đường ít, bởi vì bánh dày bên trong từ gạo nếp, để lâu sẽ hỏng. Ngũ công tử hai ngày ăn cũng , thể lấy nhiều. Cơm cháy và bánh nướng mỗi loại hơn hai mươi cân, phòng bếp nhỏ vẫn còn một ít, đại nương tử nếu thích ăn, thể đồ ăn vặt.”
Lục Cẩm Dao đương nhiên thích ăn, cái ngon bao. Cứ ăn bánh bao sủi cảo mãi nàng cũng thấy ngán.
Quả thật Khương Đường nàng thất vọng, cái tệ.
Cao ma ma là từ gạo nếp, vội vàng : “Gạo nếp khó tiêu, cái ăn ít một chút.”
Lộ Trúc: “Khương Đường , cái thể ăn nhiều, cho nên chỉ cầm hai cái tới đây.”
Lục Cẩm Dao là lời khuyên, nàng nếm thử cơm cháy và bánh nướng, thế nhưng cách nào từ đó chọn một món ăn yêu thích nhất.
“Lộ Trúc, ngươi lấy ở tầng của hộp trang điểm một con giáp vàng cho nàng , Khương Đường là cầm tinh con gì nhỉ?”
Lộ Trúc: “Là con thỏ.”
Lục Cẩm Dao : “Vậy thì lấy một con thỏ là .”
Mấy cái là Lục Cẩm Dao tìm thợ thủ công coi như đồ chơi, mặc dù là rỗng ruột nhưng tay nghề tinh xảo, nàng thường giữ để tới ngày lễ tết thưởng cho tiểu bối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-100.html.]
Lộ Trúc đáp một tiếng, chờ nàng cầm đồ ngoài, Lục Cẩm Dao ăn đồ ăn vặt. Nàng đẩy hộp về phía Cao ma ma: “Ma ma cũng nếm thử xem.”
Cao ma ma cầm một miếng cơm cháy, Lục Cẩm Dao là hài tử mà bà từ nhỏ tới lớn, một là một, sẽ khách sáo gì. Cao ma ma nheo mắt : “Lão nô vẫn chằm chằm Khương Đường, nàng tiến gần đến Tứ gia.”
Trên cơ bản thấy, gần một tháng, gặp cơ bản cũng chỉ đếm đầu ngón tay.
Hơn nữa mỗi gặp đều cúi đầu tránh qua một bên, căn bản là nha nào.
Lục Cẩm Dao dừng một chút, nàng đặt cái thẻ xuống: “Sau cần chằm chằm nàng nữa, tướng mạo của nàng đối với nàng mà là mầm tai họa. Ngày thường ngươi nhớ lưu ý nhiều hơn một chút, nếu thấy ở Yến Kỉ Đường quá lâu thì phái ngoài tìm, đừng gióng trống khua chiêng, cứ là đánh rơi đồ trang sức.”
“Đại nương tử thật sự thiện tâm.”
Lục Cẩm Dao từ chối cho ý kiến, cầm lấy tăm bạc cắm một miếng cơm cháy nữa.
Thiện tâm, đó chẳng qua là bởi vì Khương Đường là của nàng, tướng mạo như , che chở một chút khó tránh khỏi khi dễ.
Đến chạng vạng, Cố Kiến Châu trở về, Lục Cẩm Dao đem những thứ thu thập xong đưa tới cho xem. Áo bông chăn bông chiếm chỗ, những thứ khác ngược còn .
Thuốc một hộp nhỏ, thuốc trị thương, thuốc phòng ngừa phong hàn. Nhân sâm gói kỹ nhét trong áo bông, thức ăn đựng hai túi lớn, bên trong dùng giấy dầu chia thành những túi nhỏ, một gói ăn một ngày. Cố Kiến Sơn sức ăn lớn, phỏng chừng đủ ăn hơn ba mươi ngày.
Cố Kiến Châu kiểm tra một , thứ gì kiêng kị: “Ta đưa đồ , nàng đói bụng thì cứ ăn , cần chờ .”
Lục Cẩm Dao : “Hôm nay thật đúng là đói bụng, sẽ chờ về ăn.”
Cố Kiến Châu gật đầu: “Ta sẽ về nhanh thôi.”
Còn đồ đạc mà chính viện và Yến Minh Đường hỗ trợ thu thập, Cố Kiến Châu cũng đưa qua chung một luôn. Đồ đạc cần tự đưa đến quân doanh ở ngoại ô kinh thành, là nhờ mang qua, chẳng qua chỉ là chuyển tay mà thôi.
Bên trong tay nải còn một tờ giấy, nhét ở trong chăn bông, danh sách những đồ đưa qua. Sau khi đưa đến tận tay Cố Kiến Sơn thì tự kiểm tra một nữa.