“Ngụy quản sự, Tam gia của bọn … các đại thần cứu trợ đang cách thành năm mươi dặm, sắp đến Thịnh Kinh …”
Quản sự gã xong thì vội vàng đến chính viện, khi đợi nha thông báo thì lập tức với Trịnh thị: “Phu nhân, Tam gia truyền lời về, là các đại thần cứu trợ Điền Nam đến chỗ cách thành Thịnh Kinh năm mươi dặm .”
Trịnh thị: “Thật ư?!”
Quản sự đáp: “Tiểu nhân dám láo.”
Trịnh thị xua tay để quản sự xuống dặn dò đấy: “Nam Tuyết, ngươi tin cho tứ nương tử. Nam Hương, ngươi đến phòng bếp lớn, dặn dò chuẩn cơm trưa, bảo Tôn đại nương, Lý đại nương qua đấy giúp đỡ.”
Bây giờ mới là sáng sớm, đến giữa trưa chắc chắn thể về.
Mấy bữa nay Trịnh thị lo lắng yên, Cố Kiến Châu là nhi tử của bà, bà thể lo cho .
Vĩnh Ninh Hầu cũng tin tức Cố Kiến Hải thể ngóng , xem là ở quân doanh ích.
Nam Hương, Nam Tuyết đáp , một về phía Yến Kỉ Đường, một đến phòng bếp nhỏ.
Hạ tuần tháng năm, Cố Kiến Châu đến Điền Nam, bây giờ là mùng mười tháng sáu, mất hai mươi ngày, cuối cùng cũng về .
Không kể thời gian đường thì thời gian ở Điền Nam mất cả nửa tháng.
Lục Cẩm Dao tin là lúc đang sách, nàng khựng một lúc gập sách , lúc mới vịn tay Lộ Trúc từ từ dậy.
“Vậy ở đây thu dọn một lát, tí nữa sẽ đến chính viện. Nguyệt Vân, ngươi tiễn Nam Tuyết cô nương ngoài.” Lục Cẩm Dao đặt sách xuống, đến bàn trang điểm đổi một cây trâm, suy nghĩ đổi luôn xiêm y.
Hai mươi ngày gặp, trong lòng nàng chỉ mong nhớ.
Nàng gương, ngắm thế nào cũng cảm thấy ý, bèn đều hỏi Lộ Trúc: “Cả thế nào? Có chỗ nào thỏa đáng ?”
Lộ Trúc đáp: “Chỗ nào của đại nương tử cũng đều thỏa đáng, chỉ sợ Tứ gia về trông thấy ngài thì vui mừng đến nỗi mất tri giác.”
“Nói bậy.”
Lục Cẩm Dao vui sướng đến nỗi quên béng , bữa cơm đầu tiên Cố Kiến Châu về ắt ăn ở chính viện, bây giờ chính viện chỉ một đầu bếp: “Ngươi bảo Triệu đại nương đến chính viện giúp đỡ, Khương Đường ở .”
Không thể cứ cho Khương Đường , cơ hội đều là cho, Triệu đại nương ở căn bếp nhỏ tại Yến Kỉ Đường hai năm, nàng cũng vô cùng lòng.
Lục Cẩm Dao gương, nàng bỗng nhớ tới ngày tháng Cố Kiến Thủy về, dẫn về một ngoại thất và một hài tử từ Tương Thành.
Cho dù tin tưởng Cố Kiến Châu sẽ loại chuyện nhưng nàng vẫn thấy sợ: “Lộ Trúc với Khương Đường theo đến chính viện . Hoài Hề trông coi viện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-152.html.]
Dù Khương Đường ở bên cạnh, nàng cũng yên tâm.
Có thể là vì thích ngắm cô nương xinh , thôi thấy trong lòng thoải mái, việc gì cũng đều ý.
Sau khi thu dọn đầu đuôi xong, Khương Đường và Lộ Trúc theo Lục Cẩm Dao đến chính viện.
Sau khi đến nơi, Trịnh thị liền mời Lục Cẩm Dao xuống, Khương Đường và Lộ Trúc lưng Lục Cẩm Dao như hai môn thần.
Trịnh thị lệnh: “Nam Tuyết, ngươi mang chậu đá lên.”
Chính viện vẫn dùng đến đá, do Trịnh thị sợ Lục Cẩm Dao nóng.
Phía Bắc của sảnh đặt hai cái ghế bành, đặt giữa hai ghế là một cái bàn nhỏ.
Lục Cẩm Dao ở bên , kệ đằng bày hai đóa hoa sen nở to, khiến cho lòng thoải mái.
Trịnh thị bảo: “Lần cũng coi như là ngoài thấy cảnh đời, vạn cuốn sách cũng bằng vạn dặm đường, quan, càng cần quan sát lòng dân, nỗi khổ của bách tính, con rộng lượng một chút.”
Bà sợ trong lòng Lục Cẩm Dao oán giận, thai đầu mà là lúc ba tháng đầu quan trọng, Cố Kiến Châu ở đây, trong lòng ai cũng đều dễ chịu.
Lục Cẩm Dao đáp: “Sao thể, phu quân buôn ba vì việc nước chuyện công, con dâu nên hiếu kính với cha chồng trong nhà, để phu quân lo việc hậu phương. Tuy con thai, nhưng mẫu và mấy tẩu tử đều chăm sóc con vô cùng, đây là phúc của con, con vui mừng còn chẳng kịp.”
Khương Đường cúi đầu, cảm thấy lời của Lục Cẩm Dao cực kỳ .
Quả nhiên, sắc mặt của Trịnh thị càng lúc càng , đợi gần hai giờ, quá trưa nhưng vẫn về, Trịnh thị và Lục Cẩm Dao ăn chút cơm .
Qua giờ Mùi, Cố Kiến Hải mới đưa một về.
Nha canh ở ngoài sảnh thông báo, Trịnh thị bảo mau , ngàn trông vạn ngóng cũng coi như là thấy Cố Kiến Châu về.
Khương Đường âm thầm ngẩng đầu lên lén một cái, chỉ thấy bên cạnh Tam gia Cố Kiến Hải là một nam nhân hình mảnh khảnh, trông gầy gò, râu ria xồm xoàm.
Trông hình dáng, vài phần dáng vẻ của Cố Kiến Châu. Đây là Cố Kiến Châu?
Chớ thấy Khương Đường sửng sốt, đến cả Lục Cẩm Dao cũng giật một lúc.
Trịnh thị siết khăn tay, lên nhưng vững, bà Cố Kiến Hải một cái: “Lão Tứ, cuối cùng con cũng về … con…”
Cố Kiến Châu gầy cả một vòng quỳ mặt đất: “Nhi tử bất hiếu, để mẫu lo lắng .”