Lục Cẩm Dao về muộn, đến giờ Mùi mới trở về, khi phòng rửa mặt chải đầu ngủ trưa. Hoài Hề và Bán Hạ sớm đói tới mức da bụng dán da lưng.
Khương Đường : “Cơm nấu xong , chừa phần cho Nguyệt Vân và Tĩnh Mặc, các ngươi ăn .”
Tuy rằng chừa phần cơm nhưng Nguyệt Vân và Tĩnh Mặc cũng dùng bữa ở tiền viện, dùng cơm xong còn thể rời .
Chén đĩa khách dùng thể để các đại sư phụ rửa, còn quét dọn những chỗ dơ bẩn đất.
Một khách nhân sử dụng phòng ở để y phục, đồ vật bên trong cũng mới.
Đến lúc chạng vạng hai mới trở về, nửa lượng bạc thật là khó kiếm, điểm may mắn duy nhất chính là thu hoạch cũng tồi.
Dù lúc khách nhân rời đều tươi , cũng phu nhân hỏi thăm Hàn thị chuyện điểm tâm, Hàn thị hiểu mấy thứ nên Lục Cẩm Dao giúp đỡ ứng phó vài câu, thuận đường đề cập tới Cẩm Đường Cư.
Cùng là của Hầu phủ, dù Lục Cẩm Dao thích vị đại tẩu nhưng mặt ngoài cũng bộ dáng chị em dâu hòa thuận. nàng cũng chuyện vô ích, phu nhân chơi mạt chược với Trịnh thị, đến lúc rời còn thèm, nàng ngay lập tức gãi đúng chỗ ngứa nhắc tới cửa hàng mới sắp khai trương của Cẩm Đường Cư trò chơi , sẽ khai trương tháng , đến lúc đó thể tới xem thử.
Chờ đến lúc chạng vạng, mặt trời dần ngả về tây, chim én bay qua những áng mặt ráng vàng, cùng với tiếng chim và tiếng côn trùng râm ran, Hầu phủ trở về vẻ yên bình.
Lục Cẩm Dao ngủ một giấc tới lúc trời tối, lúc thức dậy sai Cao ma ma đ.ấ.m bóp cho nàng để nhức mỏi.
Tháng càng lớn, bụng càng lớn, Lục Cẩm Dao hiện tại thể cảm nhận thai động, cảm thấy mới lạ mệt mỏi.
Cao ma ma xoa : “Đại nương tử lát nữa tới lui một chút, Tứ gia gửi về mấy bao đồ, lát nữa ngài xem .”
Lục Cẩm Dao : “Đồ vật? Hắn gửi đồ về ! gì ở Điền Nam để gửi về chứ.”
Điền Nam đều là nơi giàu trù phú như Tây Thục Giang Nam, bá tánh nghèo khổ, Cố Kiến Châu cầm bạc qua đó, đều chuẩn , y phục, lễ vật, thức ăn đều là mang từ đây đến đó, Lục Cẩm Dao căn bản nghĩ tới còn thể gửi đồ về.
Lại bên lũ lụt, hoa màu đều ngập úng, Lục Cẩm Dao thường xuyên lo lắng ăn đủ.
Mặc kệ là chuyện gì, chắc chắn Cố Kiến Châu cũng thư gửi về.
Cách nửa tháng sẽ gửi một phong thư, đây là cách liên lạc duy nhất của hai phu thê bây giờ.
Lục Cẩm Dao thể chờ, phất tay bảo Cao ma ma cần xoa nữa, sốt ruột xuống giường mang giày: “Nhanh xem là thứ gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-239.html.]
Thứ nàng là đồ vật mà là lá thư .
Qủa thật ít đồ, đựng trong túi vải cột kín mít. Nhìn qua một bao tải, Lục Cẩm Dao thử xách lên, cũng nặng.
Cao ma ma mở chiếc túi , bỗng dưng ngửi thấy một mùi hương gay mũi, giống như mùi vị của nấm hương.
Lục Cẩm Dao thai, cẩn thận với mùi vị của các loại đồ vật.
“Đại nương tử, ngài tránh xa một chút, lão nô xem bên trong là thứ gì.” Cao ma ma cẩn thận mở , thấy bên trong lót giấy dầu thấm nước, thể thấy một đống thứ li ti khô cằn, tuy khô nhưng vẫn thể thứ đó giống như nấm.
Là nấm khô ?
Sao Tứ gia gửi mớ nấm khô về đây?
Cao ma ma Lục Cẩm Dao: “Đại nương tử, là nấm khô.”
Bà liên tục mở thêm mấy bao, đều là nấm khô. Xem gửi nhầm, chính là gửi nấm khô về nhà.
Ngoại trừ nấm khô còn phong thư, Cao ma ma cầm qua cho Lục Cẩm Dao: “Lão nô nghĩ nên đem mấy thứ đến cho y sư trong phủ một chút, xem thể nấu cho ngài dùng .”
Đồ vật tới từ Điền Nam, là thức ăn nên cần cẩn thận.
Lục Cẩm Dao gật đầu, chờ Cao ma ma ngoài mới xuống thư.
Giấy thư dày, Lục Cẩm Dao thấy bốn chữ “thấy chữ thấy ” thì lập tức đỏ mắt.
Cố Kiến Châu rời nhà một tháng.
Cố Kiến Châu về tiến độ trị thủy của hẳn, bá tánh nơi đó vẫn nghèo khổ như cũ, triều đình cứu nạn cứu nghèo, lương thực cứu tế thể giúp bọn họ cả đời.
Nam tử trả công để việc, tiền công chủ yếu đến từ việc sửa đập, nữ tử nấu ăn ngon thì nấu cơm tập thể, theo triều đình sửa đê, những còn … ăn uống trở thành vấn đề của bọn họ.
Hoa màu lũ lụt nhấn chìm, vụ thu năm nay khẳng định thu hoạch, cũng thể chờ c.h.ế.t đói, dựa núi ăn núi dựa sông ăn sông, bá tánh lên núi mưu sinh.
Điền Nam nhiều núi rừng, núi ít nấm, cơm ăn thì ăn nấm. bá tánh ngộ độc vì ăn nhầm thực vật độc, hơn nữa nấm luộc ăn ngon nên dần dần cũng còn ai ăn nữa.