Sau khi Trịnh thị hai câu thì nữa, cầm lấy ly nóng từ từ uống.
Có vài phần hương vị của quả đào, chính là ô long bạch đào Lục Cẩm Dao đưa tới.
“Việc đến cũng khéo, hôm qua cửa việc, vô tình thấy Khương Đường bên cạnh .” Hàn thị bất đắc dĩ : “Cái cũng thật là trùng hợp, thấy Khương Đường bước từ hiệu cầm đồ. Ta suy nghĩ Hầu phủ mỗi tháng đều phát bạc tiêu vặt, sợ là việc gì vô cùng quan trọng nên mới tới hiệu cầm đồ hỏi một chút.”
Hàn thị tạm dừng một chút, ngượng ngùng về phía Lục Cẩm Dao.
Làm nha , bất cả bản lĩnh lớn tới , chỉ cần phạm một chút sai lầm thì cách nào cứu chữa .
Đặc biệt thể tha thứ cho những hạ nhân tay chân sạch sẽ.
Hàn thị thong thả ung dung : “Hỏi mới Khương Đường đến hiệu cầm đồ bán trang sức, bán tới hai trăm lượng bạc. Nàng chỉ là một nha nhị đẳng, bạc tiêu vặt mỗi tháng một lượng bạc, bạc Khương Đường việc hai mươi năm ăn uống gì mới thể góp , nàng lấy nhiều trang sức như .”
Đây là một công việc , chỉ là một vài lòng tham đáy, một lượng bạc mỗi tháng còn thấy đủ, trộm trang sức của chủ tử.
Trịnh thị nhíu mày, Lục Cẩm Dao mở miệng : “Đại tẩu, tẩu quản cũng rộng quá đó. Trang sức chủ tử thưởng, nha đeo lên sẽ hợp quy củ nên đều mang đến hiệu cầm đồ đổi bạc.”
Là thế nào nên trong lòng mới nghĩ như thế . Lại hiệu cầm đồ cũng chỉ cầm đồ .
Hàn thị còn hết: “Đồ trang sức cũng gì kỳ lạ, nhưng thấy một bộ nữ trang trân châu mạ vàng ở hiệu cầm đồ, bộ nữ trang chắc của chứ, nhớ rõ là của mẫu . Mặc kệ nàng lấy , nhưng với loại nha tay chân sạch sẽ , Hầu phủ chúng tuyệt đối thể giữ . Ta quản gia, chỉ quản tới chuyện ăn mặc trong phủ, cũng cần quản lý nha và sai vặt. Người tuy là của Yến Kỉ Đường, nhưng chuyện bất lợi với Hầu phủ thì cũng sẽ nương tay.”
Hàn thị từng thấy bộ trang sức một , suy cho cùng nàng cũng gả tới đây hơn mười năm.
Trang sức của chồng nàng nhiều, riêng nữ trang tới mười mấy bộ, cái còn tính tới hồi môn của hai lúc xuất giá.
Hàn thị từng lấy thứ gì từ chỗ Trịnh thị, Lục Cẩm Dao cũng , nàng tin rằng chồng tuyệt đối sẽ tặng trang sức quý trọng như cho một nha .
Hàn thị sai nha mang đồ trang sức tới, mở tráp thấy mười mấy bộ trang sức xinh hiện mặt .
Quả thật , châu báu quý giá.
Hàn thị tiêu hết một trăm chín mươi lượng bác để chuộc về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-291.html.]
Trịnh thị vẫn lên tiếng, Lục Cẩm Dao : “Đại tẩu đúng, bộ trang sức quả thật của .”
Hàn thị gật đầu thì chồng : “Là cho Khương Đường.”
Hàn thị: “?”
Trịnh thị nhớ rõ bộ trang sức , lúc bà bệnh nặng, mấy nhi tức một nào tự chăm sóc, chỉ sai nha đưa cơm đưa thuốc, lúc bà ăn vô cũng chỉ Khương Đường cực nhọc ngày đêm, thể nghỉ ngơi đàng hoàng, cho bà uống thuốc ăn cơm, động viên bà, dỗ dành bà như một hài tử, mới khiến bệnh tình từ từ chuyển biến .
Thân thể bà khỏi hẳn quả thật là do thấy Cố Kiến Sơn trở về, nhưng bà thể kéo dài lâu như cũng là nhờ Khương Đường vất vả.
Nếu Khương Đường lẽ bà sẽ chờ tới lúc nhi tử trở về.
Vốn dĩ cho Khương Đường bạc, nhưng chủ tử nào thưởng cho nha một trăm, hai trăm lượng.
Cho nên mới lựa một bộ đồ trang sức.
Trịnh thị nhớ bà đeo bộ trang sức mấy , thích hợp cô nương trẻ tuổi xinh như Khương Đường, hơn nữa đồ trang sức cũng đáng chút tiền, cho nên mới chủ thưởng cho nàng.
Nha thể mang trang sức đắt tiền, càng đừng tới loại như thế nào, Trịnh thị cũng nghĩ tới Khương Đường thể đeo bao nhiêu .
Bộ trang sức hoặc là cất giữ, hoặc là bán đổi lấy bạc.
Bà cho Khương Đường là vì bà cảm kích nàng, Khương Đường xử lý bộ trang sức như thế nào cũng liên quan tới bà. Muốn bán cứ bán, giữ cứ giữ.
Tóm cũng thể cho trang sức bắt cất giữ cung phụng.
Đồ vật là thứ chết, mới là vật sống.
Huống hồ bộ trang sức trong mắt Trịnh thị cũng đáng giá. Khương Đường mang trang sức bán cũng trong dự kiến của bà.
Chỉ một chuyện duy nhất ngoài dự kiến chính là Hàn thị thấy.