Trịnh thị từng cho nhi tức mấy thứ trang sức như , tính tình Hàn thị phóng khoáng, xem đang suy nghĩ miên man .
Hàn thị lúc chỉ thể trợn mắt há hốc mồm, thể tin , lắc đầu : “Mẫu thưởng cho nàng… nàng đem bán.”
Lục Cẩm Dao: “Đại tẩu, mẫu thưởng cho Khương Đường, Khương Đường tất nhiên ơn, cho nên Yến Kỉ Đường món gì ngon đều sẽ mang đến chính viện một phần. Còn nữa, đại tẩu cũng hỏi xem vì nàng thưởng .”
Bất kể là Lục Cẩm Dao nghĩ tới nghĩ tới, chỉ cần là thứ mới mẻ, nàng ăn qua thì chắc chắn Trịnh thị cũng ăn qua.
Cầm một bộ trang sức bán để phán tội , thật là khác rớt răng.
Hàn thị cũng ngốc, nghĩ đến Trịnh thị bệnh nặng.
nếu nha mấy chuyện đó, chuyện đều chờ chủ tử tự thì mua nha để gì.
Trịnh thị đè đè giữa mày: “Được , việc cho qua , chỉ là hiểu lầm thôi.” Không thể vì một chuyện nhỏ mà trách phạt Hàn thị.
Trịnh thị như thì ai dám gì khác.
Sắc mặt Hàn thị lắm, nàng thật sự nghĩ tới chồng sẽ thưởng trang sức cho Khương Đường.
“Nhi tức còn một chuyện , cũng là chuyện liên quan tới Khương Đường. Ta thích nha , nhưng mà cũng thật là trời cao đất dày, bộ trang sức chuộc hết một trăm chín mươi lượng bạc, còn trang sức khác. Nhiều bạc như , những nha khác thấy thì , còn nữa, là nha thì tại khi cửa thấy mà hành lễ…”
Trịnh thị vẫn luôn cảm thấy trưởng tức phóng khoáng, hiểu lầm như thật là mất hết mặt mũi, nhưng chỉ cần một tiếng trách lầm thì thể xem như chuyện gì.
Một hai lập uy với .
Trịnh thị định mở miệng thì Lục Cẩm Dao : “Ta mặc kệ nha khác nghĩ như thế nào, nhưng Yến Kỉ Đường chấp nhận loại đố kị ganh ghét, Khương Đường ban thưởng là dựa bản lĩnh của nàng, còn việc hành lễ với đại tẩu cũng là nguyên nhân.”
Lục Cẩm Dao xoay đầu Khương Đường, với Trịnh thị: “Nương, chủ cho Khương Đường chuộc .”
Nha hành lễ với chủ tử tất nhiên sẽ phạt, nhưng Khương Đường là nha .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-292.html.]
Hành lễ với Trịnh thị là vì bà phong hàm cáo mệnh, tuy Hàn thị là phu nhân của thế tử, nhưng phong hàm cáo mệnh, chẳng khác gì bình thường.
Lục Cẩm Dao rõ ràng đầu đuôi: “Lúc Khương Đường mười ba tuổi bán đến phủ Bình Dương hầu với giá hai mươi lượng bạc. Mẫu nàng vì cưới thê cho hai trưởng nàng mà bán nữ nhi duy nhất . Đừng thấy Khương Đường xinh , nấu ăn giỏi, đây ăn ít khổ .”
Lục Cẩm Dao thở dài : “Hai năm gả tới đây, Khương Đường cũng là hai năm theo phủ, một tiểu cô nương như khác gì . Tức phụ đau lòng thế của nàng, Khương Đường đóng góp cho Cẩm Đường Cư ít cho nên mới chủ cho nàng chuộc .”
Mấy lời nửa thật nửa giả, Lục Cẩm Dao cũng thích Khương Đường, cho dù nàng còn nhỏ tuổi, bộ dáng xinh cũng thích.
Sau mới từ từ yêu thích.
Trong mắt Trịnh thị cũng một chút rung động, cha nương vứt bỏ, bán nha trong lòng chắc chắn dễ chịu.
Khương Đường đúng lúc cúi đầu: “Đại nương tử với , đều ghi tạc trong lòng.”
Lục Cẩm Dao bất đắc dĩ : “Đây đều là giúp đỡ lẫn , phu nhân cũng sẽ vô duyên vô cớ thưởng cho ngươi, là ngươi bản lĩnh.”
Lời là cho Hàn thị .
Hàn Vân Xu gượng: “Đệ đúng.”
Việc xem như kết thúc, Trịnh thị sai Nam Hương tiễn Lục Cẩm Dao về, trong phòng chỉ còn hai chồng nàng dâu, Hàn thị để trang sức : “Trang sức của mẫu , giữ kỷ vật cũng .”
Trịnh thị vẫy tay kêu Hàn thị cầm đồ về: “Nếu ngươi nhắc tới thì quên . Ta ngươi vì quản gia nên sốt ruột, nhưng mà ngươi suy nghĩ hồ đồ , chính viện nhiều nha như , ngươi tay chân Khương Đường sạch cũng chính là nha trong viện của tay chân sạch sẽ .”
Hàn thị cúi đầu dạy dỗ: “Con dâu dám.”
“Ngươi bỏ bạc chuộc, ngươi tự giữ lấy .” Trịnh thị sai Nam Tuyết tiễn khách, bà nhắm mắt dưỡng thần.
Hàn thị sai Tư Hà thu trang sức .
Bây giờ Lục Cẩm Dao mất mát gì, còn cơ hội thế thê thảm của Khương Đường. Nàng thì , tiêu thêm mấy chục lượng bạc, tổng cộng mất một trăm chín mươi lượng bạc chuộc về mấy thứ trang sức chẳng đeo bao giờ.
Tựa như nàng đang mua của Khương Đường .