Tuy là Cố Kiến Sơn nhưng cũng nên tùy tiện đưa nhà. Cố Kiến Sơn lui về nửa bước: “Ta cũng nên về .”
Hắn cách tay áo nắm lấy tay Khương Đường, đặt đó một mảnh giấy nhỏ.
Chờ Cố Kiến Sơn , Khương Đường mới mở xem, Cố Kiến Sơn vui khi nàng chuộc .
Khương Đường tờ giấy hai ném bếp lò thiêu hủy. Nàng cũng vui.
*
Khương Đường thừa dịp trời còn tối hầm một nồi thịt thật to, ở thời đại nhà bình thường thịt để ăn thường xuyên. Trong nhà nhiều hài tử mà nguồn thu nhập chỉ một, ngày tháng vô cùng khó khăn túng thiếu.
Trước đây Khương Đường ở phủ Vĩnh Ninh hầu, bạc tháng, ban thưởng, lúc việc ở phòng bếp nhỏ còn vớt ít nước luộc, cuộc sống tự tại hơn nha khác nhiều.
So với bình thường thì còn hơn.
Nàng thể vì mới dọn , thấy cuộc sống như lúc ở Hầu phủ cảm thấy nha vẫn hơn. Vạn sự khởi đầu nan, sẽ từ từ khá lên mà thôi.
Khương Đường hầm thịt xong, múc từng cái chén nhỏ gõ cửa từng nhà.
Đều ở chung một con ngõ nhỏ, lúc Khương Đường sang đây xem nhà, mua nhà, thu dọn cả hai ngày nay, hôm nay chuyển nhà nên bọn họ đều cả.
Một cô nương xinh như , một một , lúc dọn qua cũng thấy phụ mẫu, chắc là ngoại thất của công tử nhà phú hào nào đó nuôi bên ngoài .
Nhìn ngoại thất mãi cũng quen mắt, nhiều như .
Một cô nương xinh , tay chân, gì ngoại thất.
Bọn họ thấy ngoại thất là thứ phiền toái nhất, đến lúc chính thê đại nương tử của nhà tìm tới, quậy đến mức cả con ngõ yên .
Mọi đối với Khương Đường đều dè dặt cẩn thận, ai tới chiều tối cô nương tìm tới cửa nhà .
Ống khói của mỗi nhà đều đang khói bay , cũng thể giả vờ thấy, Lưu gia nương tử mở cửa, thấy mặt Khương Đường vẫn sửng sốt một hồi.
Khương Đường : “Ta là chủ hộ mới dọn đến ở căn nhà cách vách, tên Khương Đường. Cũng các ngươi nấu cơm nên sang đây đưa chút thức ăn, đây là tự , hương vị tuy rằng bình thường nhưng sạch sẽ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-298.html.]
Đưa cho nàng một bát thịt kho tàu còn nóng hổi, mùi hương lập tức bay lên chóp mũi, lúc nàng nấu cơm còn nghĩ là nhà ai đang hầm thịt, thì là căn nhà mới chuyển đến.
Tẩu tử Lưu gia thể giữ biểu cảm lạnh lùng nữa.
Diện mạo Khương Đường xinh , từng tới đại viện nhà cao cửa rộng, cũng từng thấy qua quý nữ thế gia, Lưu gia nương tử cảm thấy Khương Đường chính là cô nương nhất nàng từng gặp trong đời.
Trời tối đen, trong bóng tối mờ ảo như vẫn thể đương nét xinh của cô nương .
Ăn mặc mộc mạc, đầu cài một chiếc trâm bạc đơn giản, mặt cũng đánh phấn, hương vị thanh khiết, hương bồ kết, còn một ít mùi thơm của thịt kho tàu.
Một chén nhỏ bảy, tám khối thịt, còn hai khối khoai tây hầm. Ăn ké thì chột , hơn nữa thì cũng vẻ là một cô nương .
“Phu quân họ Lưu, cũng , ngươi gọi Lưu đại tẩu là , qua đây chào hỏi một tiếng là , còn cầm đồ qua gì chứ.” Lưu đại tẩu vỗ đùi: “Ngươi đợi chút!”
Lưu đại tẩu nhận lấy cái chén, nhanh , lúc còn cầm thêm một chén trứng chiên vàng ươm, vỏ ngoài rán chín, còn rắt thêm một ít lá xanh xanh, là hành hẹ.
“Ta chiên đó, ngươi cầm về ăn .” Lưu đại tẩu ngượng ngùng , cái chắc chắn bằng thịt kho tàu, nhưng cũng thể nhận đồ của Khương Đường.
Khương Đường cũng khách sáo: “Nếu đại tẩu gì cần giúp đỡ thì cứ sang tìm .”
Khương Đường như càng khiến Lưu đại tẩu ngượng ngùng, nàng gật đầu : “Ngươi mới tới đây, nếu thiếu thứ gì thì cứ với , đều là hàng xóm láng giềng cả, cần khách sáo.”
Nàng thấy Khương Đường ăn cũng , đôi mắt sáng trong, dáng vẻ xinh nhưng cũng trang điểm khác , nấu ăn cũng ngon, là một cách ăn ở.
Đợi Lưu bộ khoái thì : “Ngươi mau xuống, ăn ngon lắm.”
Người sống ở đây đều là quan nhỏ và các hộ gia đình nghèo ở Thịnh Kinh, cuộc sống đều dựa bổng lộc của nam nhân trong nhà.
Lưu đại tẩu : “Nhìn giống , cứ từ từ tiếp xúc xem . Ta đoán là nha của gia đình giàu nào đó chuộc , ngươi món xem, bình thường nào mà .”
Lưu đại tẩu gắp cho ba hài tử mỗi đứa một khối.
Lại gắp thịt cho cha chồng, bản chỉ ăn khoai tây. Người nhiều, chỗ ở nhỏ, ăn thức ăn ngon.