Nghe Khương Đường như Lộ Trúc yên tâm: “Ngươi ở một , chuyện gì cũng cần chú ý nhiều.”
Khương Đường mấy lời nhiều : “Ngươi thấy nuôi hai con ch.ó , tường nhà đều mảnh thủy tinh vỡ. Yên tâm , sẽ cố gắng sống thật .”
Lộ Trúc : “Ừ, chuyện thì cứ tới Hầu phủ thông báo. Đừng ngại phiền toái, lẽ còn nhờ ngươi đó.”
Khương Đường giật , Lộ Trúc cũng ý định chuộc ?
Tinh Tương kinh ngạc liếc Lộ Trúc, im lặng né tránh đề tài : “Được , đây là chuyện , cho dù còn ở Hầu phủ nữa thì cũng đừng xem như xa lạ.”
Lộ Trúc: “Đương nhiên, đúng , đại nương tử mời sáng hôm tới cửa hàng mới của Cẩm Đường Cư một chuyến.”
Sau khi chuộc xong thì chuyện còn giống như nữa, Khương Đường bây giờ là nha của Cẩm Đường Cư mà là khách. Tình cảm là tình cảm, gì cũng chú ý đúng mực.
Khương Đường : “Mấy ngày nay cũng về Hầu phủ một chuyến, lúc các ngươi tới, thu thập một ít đồ đạc, lúc các ngươi trở về thì mang theo luôn nhé.”
Lò nướng bánh mì của Khương Đường xong, bánh mì nướng của nàng màu vàng ươm, còn mùi thơm của bơ và tỏi.
Hôm thấy phố bán mấy trái dừa, to rẻ, vận chuyển từ Quỳnh Châu tới, ở bên đó khắp nơi đều là dừa, Khương Đường một ít dầu dừa và nạo hơn nửa cân dừa nạo.
Bánh mì nhân dừa nạo ăn ngon.
Mùi thơm của dừa và sữa hòa quyện với , một Khương Đường thể ăn một cái lớn.
Độ xốp của bánh mì và bánh kem giống , bánh mì mềm xốp như bông .
Lộ Trúc và Tinh Tương cũng ở lâu, hai còn mang về ít thứ.
Đồ trong hộp là tặng cho Lục Cẩm Dao và Trịnh thị, quá nhiều đồ nhưng cái nào cũng tinh xảo.
Đồ cho đám Lộ Trúc thì chỉ dùng giấy dầu bao , tuy bề ngoài nhưng cái nhiều. Dù thời tiết lúc đang lạnh, để dành lâu một chút cũng hư, lấy về nhiều một chút để ăn dần.
Lộ Trúc quá yên tâm dặn dò hai câu: “Ngươi thể cho khác nhiều đồ như , ngươi ăn xài phung phí quá.”
Khương Đường: “Đã , lúc nào rảnh rỗi thì sang đây chơi.”
Khương Đường duỗi tay ôm lấy hai , vỗ bả vai các nàng: “Không cần lo lắng cho , của đại nương tử bên nặng nề , nếu ăn uống thì cứ , thể trở về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-324.html.]
Nàng còn hỏi chuyện của Nghiêm Hạ, nàng là một an phận thì cũng yên tâm.
Làm nha , quan trọng nhất chính là an phận. Nàng nha cũng như thế, thể lập công, nhưng tuyệt đối gây chuyện.
Tiễn Lộ Trúc cùng Tinh Tương xong, Khương Đường cầm rổ đến bến tàu tìm tẩu tử Trần gia.
Sạp bán thức ăn trưa cũng ít, Khương Đường tới muộn, ở bến tàu hết, mỗi ngày bọn họ việc hơn bốn canh giờ nhưng tiền công mỗi ngày chỉ mười văn.
Một chén mì khô cay hai văn tiền nhưng cũng ngày nào cũng ăn .
Khương Đường tìm kiếm tẩu tử Trần gia trong đám đông, một hồi lâu mới tìm .
Nương tử Trần gia mới bán xong một phần, cẩn thận tính toán giá cả, sợ sẽ tính thiếu. Nàng bận rộn cả buổi trưa, còn kịp ăn cơm, trong nồi chỉ còn dư mì vụn. Nàng tiếc dám ăn mì còn nguyên nên chỉ nấu một ít mì vụi, buổi sáng cũng ăn như thế.
Thấy sạp, nàng cũng ngẩng đầu, thuần thục hỏi: “Có ăn mì , hai văn tiền một bát, bao no.”
Khương Đường : “Tẩu tử là .”
Nương tử Trần gia nóng lòng cho Khương Đường tình hình kinh doanh, nhưng khẩn trương tới mức ăn lắp bắp.
Khương Đường : “Ta qua đây xem gì cần phụ , tiện thể mang cơm cho tẩu tử.”
Nàng mở lớp vải bông phủ cái rổ , bên trong bánh nhân thịt bò vàng ươm. Bánh mới lò, dù mất ba mươi phút nhưng vẫn còn giữ độ ấm.
Khương Đường mang theo ba cái, tiện mang theo canh lòng dê nên uống tạm nước lèo .
Nương tử Trần gia nên để tay ở : “Ta ăn mì là , thể phiền tử tới đưa cơm chứ.”
Khương Đường: “Tiện đường tới thôi, tẩu tử nếm thử xem, trông chừng cho tẩu một lát.”
Nương tử Trần gia xổm một bên ăn, nàng sớm đói bụng, trực tiếp cắn một miếng to, nhân thịt đầy đặn trộn với hành hoa, cắn một miếng là ứa nước.
Thịt bò đem bán đều là bò c.h.ế.t già, nhưng Khương Đường dai, ăn cũng ngon.
Nàng ăn một hết ba chiếc bánh, cũng nghĩ sẽ chừa cho hài tử trong nhà.
Nàng việc kiếm bạc, nên ăn nhiều một chút.