Những cánh hoa điêu khắc ngọc thạch, cũng rễ, hương thơm cũng mùi vị, cứ như nở chiếc trâm, khiến cho cảm thấy tươi mới khi cài lên tóc.
Đó là hoa nhài, chính là quà Cố Kiến Sơn tặng.
Người khác chuyện vòng tay, chỉ một Cố Kiến Sơn .
Khương Đường ngơ ngẩn soi trong gương đồng một hồi lâu, đó lập tức dậy, kéo theo tà váy chạy như bay khỏi phòng, Điểm Kim và Ô Kim thấy nàng chạy thì cũng cất bước chạy theo, một hai chó chạy một mạch mở cửa, ngoài cửa một bóng , chỉ lớp tuyết dày cộm hàng xóm qua dẫm loạn xạ.
Nếu Cố Kiến Sơn trở thì lúc hẳn nên ở cửa.
Khương Đường tựa cánh cổng lạnh lẽo, ấm trong lòng cũng từ từ hạ xuống. Nàng ngơ ngẩn đóng tuyết đọng kịp tan hết, chắc Cố Kiến Sơn vẫn trở về.
Khương Đường nắm chặt hai bộ y phục để dùng cho lễ cập kê, chờ ở ngoài cổng một hồi lâu, vẫn thấy một bóng .
Lúc , Khương Đường cảm thấy Cố Kiến Sơn thật sự về. Hoặc là về tới Thịnh Kinh, hoặc là vẫn còn ở Tây Bắc. Chiếc trâm cài tóc hẳn là do Cố Kiến Sơn nhờ Xuân Đài giúp. Khương Đường cũng vì nó xuất hiện ở nơi .
Nhà của Lưu đại tẩu cách vách vọng tới tiếng đùa của hài tử, Khương Đường hít sâu một , chuẩn trở về.
Cho dù về nhưng cũng nhận lễ vật của hẳn, vẫn nên vui vẻ mới đúng chứ, cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút nào.
Khương Đường cúi đầu nhạt, duỗi tay sờ sờ chiếc trâm lên đầu, thì thấy tiếng ai đó gọi nàng.
Quay đầu , hóa là Xuân Đài.
cũng chỉ một Xuân Đài, bất kỳ ai theo phía .
Xuân Đài chạy từ đầu ngõ đây, thở hổn hển mấy , mặt lộ vẻ khó xử, : “Khương cô nương, Tiểu Sơn bên còn bận việc, thể trở về tham dự lễ cập kê của cô nương.”
Xuân Đài cảm thấy Khương Đường một đôi mắt , trong nháy mắt khi thấy , ánh mắt của nàng lập tức lộ vẻ vui mừng, lúc thấy chỉ một , đôi mắt trở nên u ám, ảm đạm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-388.html.]
Chờ xong, Khương Đường mới gật đầu: “Ừ, đoán , ở bên đó khỏe ?”
Xuân Đài: “Tiểu Sơn ở bên , cô nương cứ yên tâm .”
Xuân Đài cũng đành lòng với Khương Đường những chuyện khác.
Khương Đường nhạt, dắt Xuân Đài nhà: “Trước tiên cứ xuống chuyện .”
Nước đun bếp lò vẫn còn ấm, Khương Đường rót một ly đưa cho Xuân Đài, lấy thêm một ít hạt dưa và bánh trái. Xuân Đài ùng ục uống cạn ly nước ấm, vội vàng : “Trước tết công tử thể trở về, Tây Bắc chiến sự.”
Bằng mắt thường vẫn thể thấy sắc mặt của Khương Đường trở nên sốt ruột, Xuân Đài vội vàng : “Không cần lo lắng, công tử bên đó hết thảy đều khỏe mạnh, chiến sự là do ngự triều khơi mào .”
Cụ thể là chuyện gì thì Xuân Đài tiện , hơn nữa cũng thật sự rõ ràng.
Chiến sự ở Tây Bắc bùng nổ, vốn dĩ ngự triều và Hồ tộc ước định mùa đông sẽ nghỉ ngơi lấy sức, khai chiến, nuôi quân dưỡng lính.
Như thì ngự triều cũng sẽ thời gian và sức lực để nuôi binh, suy cho cùng thì mùa đông ở vùng biên cảnh Tây Bắc quá lạnh giá, chịu cái giá rét mùa đông, thương bệnh, cuộc sống ở biên cảnh lúc khó khăn, còn nghĩ gì tới chuyện chiến tranh nữa.
Hồ tộc là một dân tộc du mục, ẩn ở nơi sâu nhất vùng thảo nguyên, khó mà tìm thấy triều đình của bọn họ, đây là điểm khó khăn đầu tiên cần vượt qua. Thứ hai, Hồ tộc giỏi cưỡi ngựa, chiến mã của bọn họ chạy trốn nhanh hơn so với chiến mã của ngự triều, cũng thể chịu rét. Thứ ba, dị tộc trời sinh cao to, sức lực lớn, giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, con cũng giảo hoạt.
Ngự triều ở những vùng núi cao ở Tây Bắc thiên nhiên là chắn, nhưng cũng một vài nơi là những vùng trũng bằng phẳng.
So với việc chờ tới đầu xuân Hồ tộc tiến đánh, còn bằng thừa dịp bọn họ đang bận rộn chuẩn quân lương mà tiến đánh.
Cướp hết dê bò của bọn họ, Hồ tộc càng cần nhiều thời gian để khôi phục binh lực thì tới đầu xuân ngự triều sẽ càng yên .
Còn thêm nhiều tài nguyên để gieo trồng đầu xuân năm .