Vốn trang hộ cũng sẽ lén nuôi gia súc gia cầm, nhưng chăn nuôi cũng cần cho ăn. Gà còn thể ăn sâu, đến lúc đó hài tử trong nhà thể đồng bắt sâu.
Bọn họ ký khế ước bán , vì nhất định bọn họ tìm cách để tự nuôi sống .
Nói như , nếu trồng lương thực thua lỗ thể bù bằng chăn nuôi, hẳn là trang hộ sẽ nguyện ý trồng rau.
Chu Chính Minh thừa nhận giọng của lớn quá, nếu là như , bọn họ cam đoan chăm sóc phần đất trồng rau của Khương Đường thật cẩn thận, giống như chăm sóc phần đất lương thực .
Hắn nuốt nước miếng: “Đất của chủ nhân, đương nhiên là tùy chủ nhân định đoạt.”
Khương Đường nhạt một tiếng, căn phòng đơn sơ cũng trở nên bừng sáng hơn: “Ta hy vọng cuộc sống của sẽ hơn một chút, dù cũng gia cảnh xuất , cũng rõ tiền khó khăn đến cỡ nào.”
Chu Chính Minh vốn còn nắm chặt Khương Đường, nuôi con gì trồng cây gì cũng theo . xong mấy câu, Khương Đường.
Hắn tò mò hỏi: “Không chủ nhân là đang việc gì, cũng chỉ là lắm miệng hỏi một câu thôi, chính là thấy cách chuyện việc giống bình thường.”
Kỳ thật lúc đầu khi bộ dạng Khương Đường, cho rằng nàng là ngoại thất của đại nhân vật nào đó. Nữ tử như cho phỉ nhổ, nhưng hiện tại thì thấy thật sự là giống.
Trang hộ bọn họ, tiện hỏi thăm môi giới về chuyện của chủ nhân. Cho nên Chu Chính Minh mới câu hỏi .
Khương Đường : “Ta còn tưởng rằng Chu đại ca đoán nữa chứ. Thành nam một tiệm lẩu Khương thị, chính là do mở. Nếu buôn bán thì mà cần dùng nhiều rau màu như , ngươi thấy đúng ?”
Chu Chính Minh vội dám: “Chủ nhân là cần rau, cứ yên tâm, trồng trọt là chuyện am hiểu nhất, còn sợ trồng rau nữa . Chủ nhân trồng gì thì trồng cái , trồng rau thì lớn nhanh hơn trồng lương thực, mấy chuyện mua giống tỉa cây cứ giao hết cho , ngươi cứ yên tâm là .”
Khương Đường : “Một mẫu đất củ cải, hai mẫu cà tím, bắp cải cũng trồng hai mẫu đất, còn trồng chút hành lá và tỏi, khoai tây khoai lang.”
Chu Chính Minh hỏi trồng ớt , Khương Đường lắc đầu: “Ớt thì cần.”
Gia vị đều là từ các nơi đưa tới, đều là sản vật địa phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-419.html.]
Củ cải bắp cải là bởi vì tiệm lẩu dùng nhiều, cà tím là bởi vì quầy hàng bán đồ nướng bán. Các quầy hàng khác bán thịt, nhiều nhất là sử dụng một ít hành lá và tỏi.
Đồ ăn của Khương Đường thì nàng trực tiếp đầu ngõ rẽ trái, đường mua là .
Nàng sống một một ăn nhiều lắm, mua cũng tiêu hết bao nhiêu tiền.
Chu Chính Minh bộ Khương Đường, cuối cùng còn một câu: “Chủ nhân trẻ như mà buôn bán , thật đúng là lợi hại.”
Sĩ nông công thương, tuy rằng thương nhân địa vị thấp nhất, nhưng đối với dân chúng mà , cho dù triều đình nông dân đến cỡ nào cũng chẳng quy thành tiền bạc thật sự cho họ.
Ai mà ăn thịt, ai mà kiếm tiền. Khương Đường là một nữ tử, buôn bán lợi hại bao.
Khương Đường , thuận miệng còn hứa hẹn: “Đến lúc đó nếu thiếu , sẽ nghĩ đến thôn trang.”
Chu Chính Minh lập tức mặt mày hớn hở, buổi trưa còn g.i.ế.c một con gà trong nhà, nhiệt tình chiêu đãi Khương Đường và mẫu tử Lưu gia.
Biết Lưu gia là hàng xóm của Khương Đường, chỉ là theo nàng ăn, thái độ càng thêm ân cần, giống lúc mới tới, khiến Lưu đại tẩu mà cũng vô cùng kinh ngạc.
Thật đúng là khác, Lưu đại tẩu Khương Đường nha ở Hầu phủ, nàng cho rằng nha chính là bưng đưa nước, xoa vai bóp chân, nhưng mới nàng học thật sự ít.
Cách đối xử với vật cũng giống khác.
Cái gọi là gì nhỉ, khen thì chê , lấy củ cải treo ở phía nữa.
Mà lẽ chỉ Khương Đường là khác biệt. Nhiều nha như , cũng thấy ai chuộc ngoài ăn.
Lưu đại tẩu hồi tưởng xem lúc Khương Đường và Lưu gia ở chung như , chi tiết nhỏ nàng nhớ rõ lắm nhưng khẳng định , rốt cuộc là ăn, cũng là xem thường.
Cho dù nàng và Đại Lang đến, Khương Đường cũng thể xử lý .
Hai bọn họ đến đây chỉ là để chống lưng, tạo hiệu ứng thị giác chống lưng mà thôi.