Không đáp ứng thì đáp ứng thôi, Trịnh thị : “Cũng , ngươi thì thôi.”
Trịnh thị hỏi vài câu về chuyện khác, Khương Đường lựa lời đáp: “Phu nhân
cần quá lo lắng cho , hàng rào trong viện của đều rải lưu ly vụn, còn Điểm Kim Ô Kim bồi nữa, việc gì.”
Trịnh thị gật đầu, lúc mới rời .
Trên đường trở về, Trịnh thị tựa trong xe nhắm mắt dưỡng thần, xe ngựa lắc lư, Nam Hương nhẹ giọng : “Khương cô nương cũng thật là, nhân duyên như mà chứ.”
Một nha , thể gả cho một công tử là chuyện cực kỳ .
Trịnh thị thầm nghĩ, lý do cũng nhiều lắm. Chỉ là Khương Đường chính thể kiếm tiền, cũng coi trọng phú quý Hầu phủ, như , chỉ thể vì bản Cố Kiến Sơn thôi.
Trong lòng bà phức tạp, bà càng nguyện ý Khương Đường chỉ là một mỹ mạo, cứ như thì căn bản cần bà phí tâm tư gì.
Ôi, còn hồi thư cho Nhữ Lâm nữa.
Trịnh thị : “Không thì thôi. Kiến Hiên tuổi còn nhỏ, trải sự đời, Khương Đường chỉ nhỏ hơn một tuổi thôi mà Kiến Hiên chỉ
sách, còn Khương Đường tự ăn .”
Cố Kiến Hiên bên chờ kỳ thi mùa xuân xong , bớt ảnh hưởng đến kỳ thi.
Chờ Cố Kiến Sơn trở về thì thể kéo dài thêm nữa, sớm muộn gì cũng cho rõ ràng. Cứ trì hoãn như là biện pháp, rõ ràng quan hệ trong đó, sẽ hiểu.
Trịnh thị : “Lát nữa khi trở về ngươi Yến Kỉ Đường mời Tứ nương tử tới đây một chuyến.”
Việc là bà đuối lý, chẳng qua thể rõ ràng , đương nhiên bà thể mặt bồi thường, để Lục Cẩm Dao đưa cho Khương Đường vài thứ là .
Khương Đường tiễn Trịnh thị , thu dọn chén trong phòng, đó mới xem mấy cái bánh bao nhỏ mua về.
Đã nguội ngắt .
Nàng thở dài, nhóm lửa hấp bánh bao. Vốn định bớt việc cần nhóm lửa, kết quả vẫn phí công.
Điều chỉ thể rõ, một việc thể ngăn cản , tựa như Vĩnh Ninh Hầu phủ ngăn cách giữa nàng và Cố Kiến Sơn, nghĩ tới thì phần ngăn cách sẽ tồn tại.
Dù , Cố Kiến Sơn bao xa, nàng liền bao xa.
Tuy nhiên, nàng thật sự nhớ rõ chuyện kỳ thi mùa xuân , bởi vì xung quanh đây ai là học sinh cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-449.html.]
Mấy hài tử xung quanh đều học, Lưu Đại Lang chữ, hiện tại lúc rảnh rỗi cũng sách, tuy rằng thi công danh ,
nhưng sách nhiều cũng sai.
Ít nhất lúc ký văn thư sẽ lừa, nhưng mà ý định đến học ở thư viện.
Ngắn ngủi nửa năm, Lưu Đại Lang học ít thứ. Đối với mà Khương Đường giống tỷ tỷ giống lão sư. Lưu gia vốn định để Lưu đại lang bái sư, một ngày sư suốt đời cha. Uống kính sư ,
Lưu gia coi Khương Đường là thích , tôn kính giống như phụ trưởng bối.
Lưu đại tẩu thử hỏi qua nhưng Khương Đường cự tuyệt.
Quan hệ như bây giờ thì khi nào nàng rảnh rỗi liền dìu dắt, còn bận rộn thì cứ việc của . Còn nếu bái sư, liền thêm phần trách nhiệm.
Cứ như bây giờ là .
Tuy rằng Khương Đường như nhưng Lưu gia sẽ bởi vì Khương
Đường cần thì . Ngày lễ tết vẫn tặng chút đồ, Lưu Đại Lang học cũng càng nghiêm túc.
Đối với chuyện Lưu Đại Lang hiếu học , Khương Đường thấy còn vui mừng nữa.
Lưu Đại Lang thể kiếm tiền, dự định tiết kiệm thêm chút tiền, đưa sách.
Lưu gia Nhị Lang đến tuổi sách, hiện tại suốt ngày chỉ ăn thịt cùng chơi đùa, chuyện gì cũng hiểu, Lưu đại lang tính toán sớm đưa đến
tư thục.
Ngự Triều coi trọng sách, càng coi trọng khoa cử hơn Lưu Đại Lang hy vọng một ngày nào đó thể thi đậu công danh.
Ngắn ngủi mấy tháng hiểu chỗ của việc sách, nếu Khương Đường, một nhà bọn họ còn chỉ phụ thuộc phụ cùng với mẫu tổ mẫu thêu khăn tay kiếm tiền sống qua ngày.
Chính vì cuộc sống hiện tại lên mới học vấn hữu dụng như thế nào. Đối với Lưu Đại Lang, Khương Đường cũng coi như là vãn bối. Trên đời chỉ một con đường sách khoa cử, cứ từ từ học là .
Khương Đường nghĩ đến kỳ thi mùa xuân cũng là bởi vì một chuyện khác. Học sinh các nơi kinh, là thời điểm để ăn.
Tuy nhiên quầy hàng thư viện khoan bày , đợi qua kỳ thi mùa xuân .
Cũng tránh khỏi việc nhiều học sinh tham gia kỳ thi mùa xuân trong lòng khẩn trương, ăn đồ ăn vặt cho bụng thoải mái.
Ba ngày mà thôi, cũng chỉ mấy lượng bạc, tiền cứ để từ từ kiếm .