Phùng thị suy nghĩ trong lòng Cố Kiến Sơn, gật đầu: “Vậy là , , ngươi cứ chờ , trở về liệt kê danh sách sính lễ, ngươi còn đưa sinh thần bát tự cho .”
Phùng thị sinh thần bát tự của Khương Đường từ hôm lễ cập kê, sinh thần của Cố Kiến Sơn là ngày mười tám tháng ba, nhưng Phùng thị giờ giấc cụ thể.
Cố Kiến Sơn trực tiếp bát tự, đó giao cho Phùng thị, cái , xem như chuẩn đầy đủ.
Biết Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ, Phùng thị khuyên hai câu: “Ngươi đừng
quá để ý chuyện phủ Vĩnh Ninh hầu, nếu ngươi lựa chọn, thì chịu trách nhiệm đến cùng, dùng khí khái của nam tử hán đại trượng phu chứng minh cho
khác thấy ngươi chọn sai.”
Cố Kiến Sơn một tiếng, kiên định : “Phùng di, sẽ hối hận.”
Phùng thị nghĩ thế nhân thường những chuyện lo khi thành đều là những chuyện củi gạo mắm muối, nhưng Khương Đường thể tự buôn bán, Cố Kiến Sơn chức quan, chuyện ăn uống cần lo.
Chỉ là Cố Kiến Sơn lâu lâu mới về một chuyến, giống như ,
chừng một hôm nào đó Hoàng Thượng lệnh một tiếng, đến Tây Bắc, chuyện đau khổ nhất chính là mãi trông đợi một bao giờ
mới trở về, càng sợ nào một ngày nào đó tin tức gửi về phu quân chết.
Phùng thị khổ, Từ Trinh Nam nắm giữ binh quyền trong tay, hơn nửa năm nay còn trở về.
Cho dù sợ chờ đợi, nhưng Phùng thị cũng sớm quen với điều đó.
Nghĩ đến chuyện Cố Kiến Sơn tuy là nhi tử nhỏ nhất của Trịnh thị, nhưng thì bà vẫn còn nhi tử khác bầu bạn, nếu Khương Đường gả cho Cố Kiến Sơn,
trừ phi nàng cũng đến Tây Bắc, nhưng dù đến thì Cố Kiến Sơn bình thường cũng ở trong quân doanh.
Phùng thị cúi đầu, bà tất nhiên hy vọng hai bọn họ hối hận, hiểu và ở bên là chuyện dễ dàng, cuối cùng cũng nở hoa kết quả mới đúng.
Bà thấy Khương Đường cũng là một cứng cỏi, thông minh, cũng
đối mặt với chuyện gì khi gả cho Cố Kiến Sơn, nếu nàng lựa chọn con đường thì chắc sẽ dễ dàng buông tay.
Phùng thị Cố Kiến Sơn dùng cơm trưa, nhưng lát nữa Cố Kiến Sơn còn cung.
Tiễn Cố Kiến Sơn bao lâu gác cổng tới báo, Vĩnh Ninh hầu phu nhân gửi thiệp, đang ngoài cửa.
Phùng thị tấm thiệp: “Mời đây .”
Thật sự là đáng thương cho tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ, cũng tìm tới chỗ của bà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-475.html.]
*
Cố Kiến Sơn cung, về về cũng mất hết hai canh giờ đường,
khi cung thấy An Khánh đế đang luyện chữ, Cố Kiến Sơn một bên chờ An Khánh đế xong.
Viết một nửa, An Khánh đế buông bút, xoa xoa cổ tay: “Đã lớn tuổi, đến bút cũng cầm nữa. Lần về nhờ thái y xem qua , vết thương cũ như thế nào?”
Cố Kiến Sơn : “Không cần phiền thái y, chỉ lúc trời mưa lạnh mới khó chịu một chút, vết thương cũng tạm , ảnh hưởng tới việc
dùng kiếm.”
Vết thương cánh tay luôn bôi loại thuốc nhất, chỉ là một vết thương nặng nhẹ, lúc thương cũng cảm thấy gì quan trọng, dưỡng bệnh cẩu thả, hiện giờ mới cảm thấy khó chịu.
An Khánh đế : “Gọi thái ý xem , cần câu nệ chuyện thuốc men, dưỡng thương cho .”
Đối với Cố Kiến Sơn, An Khánh đế thật sự vẫn chút đau lòng, Cố Kiến Sơn còn nhỏ tuổi, mài thành một thanh đao, khiến An Khánh đế đành
lòng.
Ông hận rèn sắt thành thép liếc Cố Kiến Sơn: “Nghe , ngươi rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu chỉ vì cưới một nữ tử.”
Cố Kiến Sơn đưa tay vén vạt áo, An Khánh đế cau mày : “Chỉ hỏi thăm một chút thôi, cần quỳ.”
Cố Kiến Sơn đáp: “ .”
Không một lời giải thích dư thừa, chỉ một lời đáp như . Lại thể thấy sự quyết đoán.
An Khánh đế : “Ngươi cũng quá lỗ mãng , việc đều thể thương lượng, hà tất tổn thương hòa khí phụ tử.”
Vĩnh Ninh hầu cũng mới bẩm báo chuyện sáng nay, tuy là việc nhà, đối với Hầu phủ thì còn như một chuyện đáng hổ, nhưng thể .
Sắc mặt Vĩnh Ninh hầu xanh mét. Lúc đó An Khánh đế hỏi vài câu, kết quả Vĩnh Ninh dù chỉ đang kể nhưng vẫn tức giận, mắt thấy sắp ngất , An Khánh đế trực tiếp gọi thái y.
Vĩnh Ninh hầu quỳ đất, dập đầu tạ tội, ông nghiến răng nghiến lợi : “Tiện nội suýt nữa tức thành bệnh, loại vì một nữ nhân mà cần phụ mẫu như , lúc sinh chứ!”
An Khánh đế thầm nghĩ, cho dù trong chuyện Cố Kiến Sơn hành xử chút hồ đồ nhưng cũng đến mức hối hận vì sinh .
Chỉ là lời ngăn chặn khả năng An Khánh đế ban cho Khương Đường một phận, Vĩnh Ninh hầu rõ ràng là đau tận tâm can.
đối với An Khánh đế thì đây là chuyện vui, ông nguyện ý để Cố Kiến Sơn độc hành độc hướng, cũng chẳng ngại cưới một xuất là nha . Cố Kiến Sơn đơn độc ích với việc củng cố giang sơn, chỉ cần trung với hoàng quyền, hoàng đế đời kế tiếp vẫn thể giữ vững giang sơn .