Khương Đường nghĩ tới áo cưới thể đến cỡ , tựa như ánh nắng mặt trời, đỏ rực chói mắt. Khương Đường thu hồi ánh mắt dán chặt áo cưới, hướng về phía Lục Cẩm Dao : “Cám ơn tỷ tỷ, còn Bội Lan các nàng nữa, lát nữa tỷ tỷ giúp mang cái về, một chút tâm ý của .”
Khương Đường chuẩn điểm tâm cùng đồ ăn vặt. Đồ đưa cho mấy Bội Lan là trang sức, cũng đồ ăn.
Cũng thể luôn luôn đưa đồ ăn . Các nàng nha , thiếu nhất hẳn là bạc. cho bạc thì quá khách khí, nên Khương Đường chọn một vài thứ trong cửa hàng của Cố Tiêu, kiểu dáng lưu hành hình thức mắt.
Sau đó liền nhờ Lục Cẩm Dao mang về.
Loại chuyện nhỏ đương nhiên là Lục Cẩm Dao đáp ứng, nàng còn hỏi chuyện của hồi môn của Khương Đường. Đồ cưới của nữ tử đều là tích góp từ
nhỏ, lúc gả chồng thì mang đến nhà chồng. Nếu đồ cưới nhiều thì nhà chồng cũng sẽ xem trọng hơn, cho nên đương nhiên là càng nhiều càng .
Khương Đường kiếm ít bạc, hơn nữa còn lợi nhuận nhận từ Cẩm Đường Cư, trong tay còn ba ngàn lượng bạc. Có ba ngàn lượng là đầu năm mua một thôn trang, một trăm bốn mươi bảy mẫu đất, tốn hơn ba ngàn lượng bạc.
Còn rải rác tìm giường, bàn ghế, ngăn tủ tiêu ít. Đồ trang trí lộn xộn, còn mua một vài hạ nhân, lúc tiêu cảm thấy nhiều, nhưng khi tính toán cộng sổ liền tiền tiêu hết .
Đồ cưới chủ yếu là đồ nội thất trang trí, đến nhà mới bày biện cũng mắt, hiện giờ Cố phủ quét dọn, bố trí phòng cưới cũng mấy ngày.
Khương Đường năm chỉ chờ lập gia đình mà nàng còn bảo Điền chưởng quầy dẫn tới Hoàn Thành mở cửa hàng, hiện giờ khai trương nửa tháng. Bởi vì năm ngoái nàng qua đó một nên Điền chưởng quầy trực tiếp đến tìm Đỗ lão bản, ngược thuận buồm xuôi gió.
Chuyện phố ẩm thực thì trong lòng nàng cũng tính toán, nhưng nơi vị trí trong Thịnh Kinh mảnh đất trống lớn như . Những chỗ đất trống đều ở ngoài thành. Chỗ duy nhất mà Khương Đường thể nghĩ đến chính là thư viện. Thư viện Tùng Sơn hơn năm ngàn , ở đây những bán hàng nhỏ lẻ, nếu trời mưa sẽ ai tới đây bày sạp bán hàng.
Xây dựng một con phố ẩm thực nhỏ cũng , phí quầy hàng cần quá đắt. Lưu đại tẩu các nàng bày quầy hàng bán ở thư viện, thư viện bên chỉ Vương thị bán bánh nướng nhân trứng, chỉ dựa phí cho thuê quầy hàng thì đến năm nào tháng nào mới thể lấy vốn đây.
Khương Đường bây giờ tiến thoái lưỡng nan, bởi vì nơi đắt tiền mua nổi, chỗ rẻ thì dễ mua. Chỗ duy nhất thể xem xét ở thư viện thì dễ thu hồi vốn, nếu thật sự để cho Lưu đại tẩu cùng Trần gia nương tử đều tới bán hàng ở thư viện, hai ba vẫn còn , nếu nhiều thì việc buôn bán của Vương thị cùng với bánh nướng nhân trứng nhất định sẽ kém .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-536.html.]
Giống như chia một miếng bánh, miếng bánh chỉ lớn như , nhiều hơn, lượng bánh chia sẽ ít hơn.
Trừ phi nàng thuyết phục tất cả những đang bày quầy hàng bán đồ ăn vặt ở bên ngoài thư viện đến chỗ nàng thuê quầy hàng.
Lục Cẩm Dao còn tính toán của Khương Đường, Khương Đường cũng ý định . Nếu nàng tìm góp vốn thì nhất định cũng tính toán cho thật kỹ.
Không thể nghĩ đơn giản .
Tính cả quầy hàng bán món kho ở Hoàn Thành thì hiện tại Khương Đường
mười quầy hàng bán đồ ăn vặt, phân bố ở các ngóc ngách trong Thịnh Kinh, mỗi tháng thể kiếm cho nàng hơn hai trăm lượng bạc.
Quả thật kém hơn so với thế gia gia sản phong phú, nhưng Khương Đường cảm thấy thế mỹ mãn .
Nàng sẽ nhanh chóng thành , khi thành , nàng và Cố Kiến Sơn hai cùng vun đắp, đương nhiên sẽ kiếm nhiều tiền và tiết kiệm sức lực hơn so với lúc nàng chỉ một .
Chờ khi Lục Cẩm Dao , Cố Kiến Sơn liền tới, đưa cho Khương
Đường lễ gặp mặt mà Trịnh thị tặng, thẳng thắn : “Hôm nay gặp mẫu , đây là lễ gặp mặt cho nàng.”
Nhớ tới thứ đồ khác mà Trinh thị đưa, bên tai Cố Kiến Sơn cũng trở nên đỏ ửng.
Hắn hiểu hết, trong quân doanh, tướng sĩ chay mặn kiêng kỵ, cái gì cũng , thể hiểu cho .