Khương Đường nghi hoặc Lộ Trúc: “Cho ?”
“Đại nương tử bảo rảnh rỗi thì dạy ngươi sách chữ.” Lộ Trúc lên giọng : “Dạy ngươi sách chữ là coi trọng ngươi, ngươi tuyệt đối cô phụ phần tâm ý của đại nương tử.”
Mấy nha của Yến Kỉ Đường thể nhận mấy mặt chữ, Hoài Hề chữ còn nên giúp đỡ Lục Cẩm Dao quản lý cửa hàng.
Đây cũng chỉ là chuyện chữ mà là ý trọng dụng. Nếu Khương Đường lười biếng nghiêm túc thì sẽ khiến đại nương tử thất vọng.
Lộ Trúc hy vọng Khương Đường thể nghiêm túc một chút, nào cũng cơ hội như .
Khương Đường thể rõ cảm giác trong lòng , trang sách chút ố vàng, là nào dùng qua. Giấy ở thời đại quý, sách càng quý hơn, một quyển sách chắc cũng tốn hơn một lượng bạc.
Khương Đường ôm chặt quyển sách: “Xin Lộ Trúc tỷ cảm tạ đại nương tử, nhất định sẽ nỗ lực chăm chỉ.”
Lộ Trúc: “Buổi sáng bận việc, ngươi bữa sáng xong thì qua đây.”
Khương Đường hứa hẹn: “Lộ Trúc tỷ, chắc chắn sẽ học tập thật , sẽ phụ lòng đại nương tử lo lắng.”
Nói như thế nào thì nàng cũng từng học đại học, tuy rằng thời đại học học chuyên ngành về khoa học tự nhiên nhưng để nhận mặt chữ thì hẳn là khó. Lục Cẩm Dao nàng nhận mặt chữ, lúc cần đến chính viện, thời gian rảnh nhiều.
Đọc sách, chữ, Lục Cẩm Dao thật là .
Bữa sáng ở chính viện là do Tôn đại nương cùng Lý đại nương chuẩn , món hoành thánh chua mà Trịnh thị thích ăn, chuẩn hai chiếc bánh bao thịt khâu nhục cho Vĩnh Ninh hầu, còn sáu, bảy món ăn kèm và ba loại cháo.
Còn cả đường tam giác, bánh bao đậu.
Cố Kiến Sơn liếc mắt một cái nhận đây là món Khương Đường .
Đường tam giác mà Khương Đường gấp ba mép tam giác đều , bánh bao đậu thì ở còn đặt một hạt đậu đỏ, bánh bao thịt thì bên sẽ bỏ thêm mơ khô.
Giống với món bánh khoai sọ ngày , liếc mắt một cái là thể thấy phần nhân bên trong.
là gì nữa thì cũng chẳng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-56.html.]
Chỉ là tò mò về tiểu nha một chút, nếu trong lòng nàng thì cũng dùng gậy đánh uyên ương.
Cố Kiến Sơn gắp một chiếc bánh bao thịt cắn một nửa, cũng tạm, hương vị kém hơn một chút.
Trịnh thị và Vĩnh Ninh hầu ăn xong một bữa cơm cũng thấy gì khác biệt so với thường ngày. Suy cho cùng thì phần nhân đều do Khương Đường hướng dẫn, chỉ là hình thức bên ngoài chút khác biệt.
Trịnh thị thấy Cố Kiến Sơn ăn nhiều lắm thì hỏi: “Sao , thể thoải mái ?”
Cố Kiến Sơn: “Không , chỉ là ăn. Phụ mẫu hai cứ dùng , quân doanh việc, con xem thử.”
Trịnh thị bất đắc dĩ thở dài, cũng may ăn xong chứ nếu thì thật sự ăn vô mất.
Bà chỉ bóng lưng của Cố Kiến Sơn với Vĩnh Ninh hầu: “Ngài xem nhi tử của ngài kìa!”
Vĩnh Ninh hầu: “Bớt giận bớt giận, ăn thêm một cái bánh bao thịt nhé?” Ăn cái gì mà ăn, Trịnh thị thấy phiền.
nghĩ thì thấy vì chuyện mà ăn cơm cũng đáng, Vĩnh Ninh hầu đưa sang, Trịnh thị cũng nhận lấy ăn.
Sau ngày hôm thì ít khi thấy Cố Kiến Sơn ở nhà, buổi tối tới tận giờ Hợi mới về, buổi sáng từ sớm, còn tới giờ Mẹo cửa.
Trịnh thị tìm chuyện tổ chức xuân nhật yến mà tìm mãi cũng thấy .
Tú nương trong phủ xong xiêm y, một bộ màu trắng ngà, một bộ màu xanh trúc, nhưng Cố Kiến Sơn từng thử lấy một .
Mắt thấy sắp đến ngày hai mươi lăm tháng tư, Trịnh thị còn chuyện với Cố Kiến Sơn quá ba câu.
Buổi sáng ngày hai mươi ba tháng tư, Lục Cẩm Dao dắt theo Khương Đường tới chính viện thương lượng chuyện xuân nhật yến với Trịnh thị.
Trịnh thị phát sầu, thầm nghĩ đúng là oan nghiệt, sinh một đứa nhi tử chẳng khác gì cục nợ.
Lục Cẩm Dao cũng chuyện gì đang xảy , mang đến một ít điểm tâm, đồ sứ… đến cho Trịnh thị xem qua.
Có ba loại điểm tâm, điểm tâm nhân, điểm tâm ngàn lớp và điểm tâm xốp giòn, mỗi loại đều ba vị, khoai nghiền, xanh và truyền thống.
Trịnh thị cầm một miếng bánh khoai nghiền chậm rãi ăn, tâm trạng cũng từ từ sáng sủa lên, bắt đầu chuyên chú Lục Cẩm Dao .