An Khánh Đế càng như thế, Triệu Diệu càng tức giận. Đã đến lúc mà vẫn như . Là vì chắc chắn là chỗ dựa gì, nhưng Cần Chính Điện đều vây quanh, trong phòng chỉ hai cung nữ cùng một thái giám...
Triệu Diệu sợ cung nữ cùng thái giám cũng vấn đề, cũng
là ảo giác của , ánh mắt An Khánh Đế từ xa vài phần nhu hòa, lạnh lùng : “Trói ba .”
Rất nhanh, tư binh liền lấy dây thừng đem ba trói gô lên.
An Khánh Đế thở dài: “Ngươi trưởng thành, chủ ý của , cũng là của phụ hoàng...”
Triệu Diệu ngắt lời: “Đừng nữa, phụ hoàng nếu thật sự cảm thấy còn tình phụ tử, tại năm ngoái trong tế thiên đại điện lệnh cho Lễ Bộ chuẩn tế lễ hỏng cho .”
An Khánh Đế định mở miệng, Triệu Diệu : “Phụ hoàng là ngươi? Vậy nếu là ai chuẩn thì vì trừng phạt? Trái cũng buồn , còn dùng lời ngon ngọt bảo nhi thần tránh đầu sóng ngọn gió, coi như là trừng phạt , còn mệt khi đó còn cảm thấy phụ hoàng hài lòng với nữa, thì là vì Lục mở đường.”
Triệu Diệu nhảm nữa: “Phụ hoàng, thoái vị , nhi thần sẽ đối xử tử tế với Lục , tuyệt đối sẽ giống như ngươi đối với Tứ ca đuổi tận g.i.ế.c tuyệt.”
An Khánh Đế trả lời câu mà là hỏi : “Tại ngươi nghĩ sẽ truyền vị cho ngươi?”
Trong mắt An Khánh Đế ôn nhu nhàn nhạt, Triệu Diệu thấy liền sửng sốt, nghĩ tới , nếu nghĩ tới, những việc há chẳng là điều thừa?
Không, ngay cả khi nghĩ tới thì chuyện đó cũng còn quan trọng nữa.
Nói đến mấy cũng bằng , Triệu Diệu từ trong n.g.ự.c móc một quyển thánh chỉ màu vàng sáng, một tay cầm kiếm, một tay cầm thánh chỉ, về
hướng An Khánh Đế. Tuy nhiên vẫn là bởi vì câu mà giọng điệu cũng mềm mại hơn một chút: “Phụ hoàng, hai chúng vẫn là một hồi phụ tử, vẫn nên chiếu thư truyền ngôi …”
lúc , cung nữ trói cũng tại giãy thoát khỏi dây thừng. Động tác cực nhanh, Triệu Diệu rút kiếm lên ngăn cản nhưng cho dù một chiêu cũng chống đỡ nổi. Người còn cũng mở dây thừng , quét sạch phía , quấn lấy đấu với Triệu Diệu mấy chiêu nữa. Chỉ qua mấy thở, một thanh đoản đao kề sát cổ .
Đôi mắt Triệu Diệu như b.ắ.n thẳng ngoài, cũng để ý đến lưỡi đao ngang cổ, đầu hướng về phía An Khánh đế hô to: “Phụ hoàng, đến lúc mà ngươi còn lừa gạt !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-561.html.]
Trong mắt An Khánh Đế tất cả đều lạnh như băng, : “Trẫm loại nghịch tử khi quân phạm thượng như ngươi. Tần Vương nhận tội, các ngươi còn ở chỗ chờ c.h.ế.t .”
Đế vương nổi giận, đánh mà thắng.
Tư binh tiến vẫn đang ngoài cửa, ngươi ngươi, An Khánh đế : “Nếu bây giờ nhận tội thì còn thể lưu cho các ngươi một cái mạng, nếu chờ tiến , chỉ một con đường chết.”
An Khánh Đế hoàng đế mấy chục năm, khí thế ai sánh bằng, trầm mặt xuống, tư binh Triệu Diệu mang liền quỳ rạp xuống đất.
Triệu Diệu nhớ tới Lý Đức Thuận c.h.ế.t ở cửa, về phía cung nữ cầm đao kề sát cổ , chỉ cảm thấy buồn . Đây là cung nữ, rõ ràng là nam nhân hình thể gầy yếu giả cung nữ mà thôi.
Cung nữ là giả, nhưng Lý Đức Thuận tự tay cắt cổ, c.h.ế.t thể c.h.ế.t hơn nữa.
Ngay cả lão thái giám bồi mấy chục năm cũng bỏ , thua cũng tính là oan.
Triệu Diệu : “Phụ hoàng a phụ hoàng, để ngươi mở đường cho Lục như cũng thật khó cho ngươi đấy. Để Cố Kiến Sơn trở về điều , Lý Đức Thuận cũng cần, nếu vô tình thì vẫn là ngươi vô tình nhất. Ngươi cảm thấy nhi tử tàn nhẫn, nhưng tâm tư của ngươi và Lục so với còn ngoan độc hơn nhiều!”
Hắn cũng hoài nghi đây là một cái bẫy, nhưng khi thấy Lý Đức Thuận, hoài nghi trong lòng dỡ bỏ hơn phân nửa.
Đây chính là lão thái giám theo phụ hoàng nhiều năm a, nếu thể để cho canh giữ ở ngoài cửa, bỏ liền bỏ như thế.
Hắn thua chỉ thua ở chỗ quá mềm lòng.
An Khánh Đế : “Ngươi sai, ngươi đủ độc đủ tàn nhẫn.
Nếu lão Lục thật sự c.h.ế.t ở Lĩnh Nam, c.h.ế.t thì cũng chết. Trẫm sẽ vì một hoàng tử c.h.ế.t mà so đo với còn sống, thậm chí còn thể truyền
vị cho ngươi. mà, lão Lục bình an trở về. Trước khi ngươi ngươi từng nghĩ tới chuyện ? Nếu khi về ngươi thể sống , ngươi đầu óc ?”
“Chuyện khác trẫm đều thể mở một con mắt nhắm một con mắt, tựa như , ngươi trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t trẫm, tự đề chỉ đóng dấu ngọc tỷ, nhưng ngươi . Chỉ bằng điểm , ngươi thể Hoàng đế!”