Trịnh thị : “Trải qua chuyện chắc các ngươi cũng , một việc phép dính tới, đừng bao giờ nghĩ lỡ may mắn thì sẽ việc, gia huấn của Hầu phủ, chỉ phụng sự Hoàng Thượng, việc vì bá tánh. Các con đều thành gia, cũng đều hài tử, ít khi nhúng tay chuyện trong viện các con, phân gia , nương tử nhớ thường xuyên nhắc nhở phu quân của , chớ nên gây chuyện thị phi, như rồng leo, như mèo mửa.”
Đây là những lời Trịnh thị , khi phân gia chuyện bà thể quản càng ít, cuộc sống bọn họ tự lo liệu.
Bà lo lắng Lục Cẩm Dao, khi phân gia bà sẽ ở chung với tứ phòng, vẫn thể trông chừng một chút.
Hứa thị bên , cái gì cũng mặc kệ, như . Cố Kiến Hải là thông minh, bà cũng lo lắng.
Trịnh thị : “Sau khi phân gia, vẫn là một nhà, an phận thủ thường, câu nệ chức quan lớn nhỏ, nhiều việc vì bá tánh, Hầu gia,
ngài còn gì .”
Vào Đại Lý Tự một chuyến, Vĩnh Ninh hầu già ít, ông : “Sau khi phân gia vẫn nên giúp đỡ lẫn , đánh thiên hạ thì dễ, giữ giang sơn mới khó, việc nhà cũng cùng một đạo lý như thế. Làm học cách đủ, đừng nghĩ tới những thứ nên nghĩ, lòng tham đáy thì sẽ như rắn nuốt voi, bản lĩnh thì an phận một chút.”
Mọi đều Vĩnh Ninh hầu đang tới Cố Kiến Phong, cũng nên trả lời như thế nào. Hàn gia xảy chuyện, Hầu phủ đại thương nguyên
khí, tuy đây là việc của Hàn thị, nhưng thể một chút liên quan nào tới Cố Kiến Phong, nếu thể cứng rắn hơn một chút, hoặc là phát hiện sớm một chút, lẽ sẽ rơi kết cục như thế .
bây giờ cái gì cũng đều muộn.
Từ chính viện , Vân thị hỏi thăm chuyện của Thịnh ca nhi một chút, nhưng Lục Cẩm Dao nàng lắc đầu, Vân thị chỉ đành trở về Yến Phương Đường.
Lục Cẩm Dao cùng Cố Kiến Châu cũng vội vã về viện tử mà đến hoa viên một lát.
Sáng mai Cố Kiến Hiên sẽ nhậm chức, nàng là tẩu tử, lát nữa còn thu thập vài thứ.
Còn một đống chuyện cần xử lý, cứ thanh nhàn nốt đêm nay .
Ngày mai đến thăm Chiêu ca nhi , ít nhất cũng sắp xếp Hầu phủ cho thỏa đáng .
Buổi tới, phủ Bình Dương hầu sai tới hỏi thăm, đối với nhà đẻ, Lục Cẩm Dao hẳn là oán nhưng vẫn chút thất vọng thương tâm. Nữ nhi gả ngoài chính là như , nếu xảy chuyện chính là của nàng , mẫu chắc chắn sẽ đến nhờ nàng giúp nhỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-582.html.]
Cố Kiến Châu vẫn luôn nắm lấy tay Lục Cẩm Dao, tuy hai chuyện, nhưng đều hiểu đối phương an ủi , bọn họ cứ như một hồi lâu mới trở viện tử.
Sáng sớm hôm , Cố Kiến Hiên lên đường nhậm chức, chỉ hai gã sai vặt theo.
Trịnh thị cho hai ngàn lượng ngân phiếu, Cố Kiến Hiên từ chối nhưng Trịnh thị nhất quyết dúi cho : “Ở nhà tằn tiện nhưng đường
mang theo nhiều bạc một chút, cầm , đường tất chỗ dùng. Chuyện là do Hầu phủ liên lụy ngươi, thẩm thẩm thật sự xin ngươi, khi tới nơi nhớ thường xuyên thư báo tin.”
Lúc Cố Kiến Hiên mới nhận lấy, chắp tay : “Thẩm quá lời , là một nhà, vốn nên đồng cam cộng khổ, cùng lui cùng tiến, tới nơi sẽ thư gửi về.”
Trịnh thị gật đầu, đưa theo mấy nhi tức đến tiễn , đó sai quản sự tới Đại Lý Tự hỏi thăm, khi nào mới xuất phát lưu đày tội nhân tới Hạc Thành.
Quản sự hỏi thăm nửa ngày cũng chẳng hỏi thăm gì, Lục Cẩm Dao rảnh quan tâm chuyện của đại phòng, tranh thủ tới Cẩm Đường Cư sai Lộ Trúc xem những cửa hàng khác.
Nàng ở đây, chưởng quỹ tất nhiên lo lắng.
Lục Cẩm Dao cảm thấy thể gặp Khương Đường ở Cẩm Đường Cư, quả
nhiên, khi nàng tới chưởng quỹ lập tức ngay: “Tiểu chủ nhân đang ở lầu hai.”
Lục Cẩm Dao : “Để lên đó.”
Chưởng quỹ kể cho Lục Cẩm Dao chuyện xảy mấy hôm , cuối cùng còn bồi thêm một câu: “Sau khi mấy đó lính giữ thành bắt , đến hai ngày là thả , tiểu nhân thấy bọn họ vẫn còn lắm.”
Bị giam một chuyến nhưng bình an vô sự, xem Cẩm Đường Cư chỉ thể ngậm bồ hòn.
Lục Cẩm Dao : “Không là của cửa hàng nào ?”
Chưởng quỹ mấy ngày cũng từng gì, lúc nào cũng chú ý chuyện chăm chăm: “Tên là Vân Hương Trai, buôn bán cũng tệ lắm, cũng liên quan gì tới các cửa hàng khác .”
Hắn nhận hết tất cả chủ nhân của các cửa hàng điểm tâm ở Thịnh Kinh.