Hàn thị từng y phục từng mặc thì sẽ thoải mái, nhưng Lục Cẩm Dao nghĩ là nam nữ, mặc quần áo cũ vì để thỏai mái thì giặt nhiều thêm mấy cũng giống thế thôi, nên tìm quần áo cũ khác từng mặc nữa.
Chớ thấy bây giờ cách ngày sinh hẳn mấy tháng chứ Lục Cẩm Dao chuẩn hết xiêm y cho trẻ con đến khi ba tuổi đấy .
Nam nữ đều cả, dù cũng để tâm tí vải , hiện giờ dùng đến thì ngày cũng thể dùng.
Khương Đường một lượt những thứ mang về: “Đồ Lục tỷ tỷ chuẩn cũng đầy đủ quá.”
Năm nay Cố Ninh Chiêu bốn tuổi , Lục Cẩm Dao còn nhiều kinh nghiệm nuôi dưỡng con cái hơn Khương Đường.
Đã lâu gặp, Khương Đường nhớ bọn họ.
Cho đến bây giờ Khương Đường vẫn quen gọi Lục tỷ tỷ, Cố Kiến Sơn thấy thì gọi là tứ tẩu, của ai nấy gọi.
Sau khi thành vẫn đổi, vẫn cứ gọi như thế.
Lần Cố Kiến Sơn về thể nghỉ ngơi dăm ngày, thể tới nơi khác thăm thú.
Tháng tư tuyết tan , cũng vùng núi cao ở phía Bắc tuyết nhưng nơi quanh năm tích tuyết, gọi là núi tuyết.
Những nơi khác cây cỏ đ.â.m chồi, lộ xuân ý ấm áp.
Khương Đường hầu như hết các thành xung quanh , mỗi tháng ngoài bốn , tới bốn nơi khác , nên cơ bản những nơi thể tới là đều .
Trời ấm áp thể ngoài dã ngoại, chỉ là bây giờ bụng to nên gì cũng đều bất tiện.
Lúc mới lộ bầu vẫn còn cảm thấy lạ lẫm, về bụng cứ y hệt như quả bóng bay, từ từ to lên.
Khó lật , khó , đôi khi chân sẽ phù nền, bây giờ Khương Đường ăn nhiều lắm, cũng sợ đến khi đó khó sinh.
Lần tới đợt chơi xuân đều là Cố Kiến Sơn dẫn việc, Khương Đường loanh quanh đợi ăn là .
Bây giờ ngoài cần săn nữa mà mang theo vịt gà, nướng vị càng ngon hơn.
Ngắm đồi xanh nước trong, Khương Đường hỏi Cố Kiến Sơn: “Chàng từng nghĩ tên cho con của hai ?”
Đương nhiên là Cố Kiến Sơn từng nghĩ đến , ở hầu phủ nên con của cần dựa gia phả của hầu phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-636.html.]
Nếu là con trai thì cần bắt đầu từ chữ “Ninh” nữa.
Cố Kiến Sơn đáp: “Nếu là con trai thì gọi là Cảnh Vân, , nếu là con gái, hy vọng con gái của chúng bình an trưởng thành, việc thuận lợi, cũng nhiều kỳ vọng, sôi nổi cũng mà an tĩnh cũng , thế nào cũng đều , tên là An Kỳ thế nào hả, ý bình an may mắn.”
Cố Kiến Sơn là phụ nên chỉ hy vọng con cái bình an lớn lên, còn liệu thể kế thừa bước của , ngày là con hiếu thuận là đứa phá nhà phá cửa, thì đều là con của . Có lẽ phụ mẫu, điều hy vọng nhất chính là con cái bình yên, cũng là lời chúc phúc lớn nhất đối với con trẻ.
Khương Đường nhẩm hai chữ hai , bảo: “An Kỳ khá , Cảnh Vân cũng .”
Đại danh Khương Đường nghĩ cái hơn, nên đặt tên mụ , thuận miệng là .
“Tên mụ của con gái là Nhược Nhược , nếu là con trai thì gọi Nguyên Bảo cũng , sinh nghĩ.” Hai mắt Khương Đường sáng bừng lên: “Mẫu và Lục tỷ tỷ đều chuẩn các kiểu xiêm y , đám Bội Lan cũng gửi đến ít, cũng đừng cảm thấy ở đây chịu tủi nữa, thiên hạ bách tính, sinh ở cũng cả.”
Khương Đường núi non cao thấp nhấp nhô ở đằng xa, chải chập tóc bảo: “Ta cảm thấy nơi .”
Cố Kiến Sơn gật đầu: “Ta đều cả.”
Khương Đường xoa bụng, đó cùng Cố Kiến Sơn ăn ít đồ ăn lúc mới về nhà.
Tháng năm, bà đỡ ở Thịnh Kinh đến, bà đỡ béo, trông vô cùng hiền từ, giọng lanh lảnh, trông cực kỳ đáng để dựa , bà từng đỡ đẻ cho nhiều .
Bà : “Đại nương tử, việc giao cho tiểu nhân là , ngài cần lo nghĩ gì cả.”
Đương nhiên Khương Đường vẫn lo nghĩ, vì dẫu sinh con là nàng.
Nàng sợ, chỉ thể để bản nghĩ tới chuyện nữa.
Đến tháng sáu, bụng của Khương Đường càng to hơn, lúc thẳng thể trông thấy sườn núi nhỏ cao cao, đường cũng tiện nữa, ngoại trừ buổi sáng, buổi chiều ngoài loanh quanh thì đa phần thời gian còn là ở trong phòng.
Tây Bắc nóng mấy, lúc nếu ở Thịnh Kinh thì dùng đến băng từ lâu .
Gần sát ngày dự sinh Khương Đường càng căng thẳng, nàng sợ chuyện sinh con, cũng sợ đau. bất kể thì đều sinh , vì dù đứa bé cũng là Na Tra, thể ở trong bụng hẳn ba năm.
Dù là Na Tra thì chẳng ba năm nàng cũng sinh .
Sớm hôm mùng sáu tháng sáu, Khương Đường chuyển .
Cố Kiến Sơn vẫn nên bế tới phòng sinh, đó thì chặn bên ngoài cửa.