Cố Kiến Sơn bảo Minh Triều tới quân doanh một chuyến, hôm nay thể , cũng thể cho linh động .
Mặt trời lên cao, ánh nắng gay gắt, trán Cố Kiến Sơn đổ nhiều mồ hôi, hô hấp cũng nặng nề nhiều.
Trong phòng hai bà đỡ, hai nha phụ giúp, phủ y đang canh bên ngoài, còn những nha khác thì Cố Kiến Sơn bảo bọn họ tới Nhĩ Phòng, cần chờ đợi ở đây.
Lòng ngừng nâng lên, mong chờ, sợ hãi, mắt dán chặt cánh cửa phòng đóng kín, tai ngóng động tĩnh bên trong, trong chốc lát tài nào yên lòng nổi.
Trong phòng tiếng rên đau đớn nhẫn nhịn, Khương Đường ghi nhớ lời của bà đỡ, bà còn từng với Lục Cẩm Dao , những việc khác cần lo, ngoan ngoãn sinh con là .
Khương Đường phòng sinh từ sáng sớm, gần đến trưa ở bên ngoài mới thấy tiếng nỉ non của trẻ sơ sinh, tim Cố Kiến Sơn vẫn lắng yên , đợi thêm lúc lâu nữa, bà đỡ bế đứa bé , mặt rạng rỡ: “Chúc mừng tướng quân, thiên kim.”
Cố Kiến Sơn bước lên một bước, trông thấy con gái thì bảo: “Bế tới chỗ bà v.ú , đại nương tử ?
Bà đỡ giao đứa bé cho bà vú, với Cố Kiến Sơn: “Đại nương tử đuối sức nên , cả, đợt sinh nở cũng tính là nhanh, hồi phục mấy ngày là thể xuống giường .
Dọn dẹp ở đây xong thì chuyển tới phòng chính, thu dọn phòng đẻ cho sạch sẽ.
Lúc Khương Đường mở mắt thì bên ngoài trời tối.
Môi nàng khô, đưa tay lên thì chạm một chiếc tã bọc mềm mại, nàng sang bên cạnh là Cố Kiến Sơn, ngờ nàng sẽ đột nhiên tỉnh nên trong mắt sự kinh ngạc đó nỗi kinh ngạc chuyển thành niềm vui: “Tình , khát , đói ?”
Trên Khương Đường vẫn còn đau, đứa bé sinh , sinh con thật chẳng là chuyện mà thường thể .
Là một mẫu thì điều lo lắng nhất chính là con . Khương Đường động đậy ngón tay, bảo: “Ta ngắm con gái .”
Sau khi sinh con , bà đỡ là một tiểu nương tử, Khương Đường thở phào lúc mới mệt tới nỗi ngủ , đây là đứa con nàng mang nặng mấy tháng trời, cái bụng dần dần to lên, giống như trồng cây non lớn lên thành quả .
Không tại , Khương Đường loại cảm giác kích động , Cố Kiến Sơn đỡ Khương Đường con, khuôn mặt của đứa bé mới sinh vẫn còn đỏ, nhưng trông khá là xinh xắn.
Có lông mày, tóc cũng đen bóng, đang ngủ ngon lành, mắt một độ cong , lông mi cũng dài, lẽ là cảm thấy đây là đứa con sinh nên cũng .
Tư thế ngủ cũng đáng yêu, hai nắm tay đặt ở hai bên đầu, y hệt như đang đầu hàng.
Khương Đường bảo: “Xinh quá, hổ là con .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-637.html.]
Nàng duỗi một ngón tay , nhét trong nắm tay đang nắm lấy của con gái, ai ngờ mà con bé nắm chặt .
Nàng tới nơi gì trong tay cả nhưng bây giờ thứ gì nàng cũng đều .
Khương Đường ngập tràn niềm vui rằng: “Ta đói, lấy ít cháo thôi, còn ăn dưa muối, còn ăn cá nữa!”
Cố Kiến Sơn lập tức khỏi phòng dặn dò, Khương Đường nghiêng con gái mà trăm cay nghìn đắng sinh .
Hình như nàng quên mất đau thế nào, nhưng cảm thấy yêu thích đứa bé .
Tay nhỏ chân nhỏ.
Nó sẽ trông thế nào, là lanh lợi tinh quái là ngoan ngoãn yên tĩnh, liệu thích mẫu ?
Khoảnh khắc thấy con bé, Khương Đường thậm chí đưa hết tất cả những gì cho con bé.
Ngắm một lúc thì Cố Kiến Sơn , trực tiếp đặt Nhược Nhược lên chiếc giường nhỏ bên cạnh.
Là con gái, tên mụ là Nhược Nhược, đại danh là An Kỳ.
Cố Kiến Sơn là một võ tướng nhưng lúc những việc động tác nhẹ nhàng, tiếp đó đặt chiếc bàn con lên giường, đồ ăn bưng tới bày biện, cho Khương Đường ăn từng chút một.
Khương Đường ăn hai miếng thì Nhược Nhược, đứa bé còn nhỏ như thế luôn luôn trông chừng, nếu thì nàng yên tâm.
Cố Kiến Sơn cũng rõ, chuyện đút thức ăn, đút hơn nửa bát cháo.
Phần còn Khương Đường cũng ăn nổi nữa: “Chàng bế con gái đây, đặt ở bên cạnh giường , đợi đến tối bế cho bà vú.”
Nàng cũng từng nghĩ đến việc tự chăm tự nuôi nhưng khi nàng ở cữ nàng còn lo chuyện ăn, nên thể ngoài ban ngày bận rộn suốt ngày, tối còn chăm sóc con , thế nên vẫn quyết định mời bà v.ú tới chăm sóc.
là con của nên vẫn gần gũi nhiều hơn, bây giờ Khương Đường nỡ để con bé , đến khi đói tiếp .
Cố Kiến Sơn : “Thích thế cơ ?”
Khương Đường hỏi ngược : “Chàng thích , xem con bé xinh xắn bao… xem mới nãy cái miệng còn mấp máy kìa, con bé mơ thấy nó …”