Khách từ Thịnh Kinh tới, tất nhiên chiêu đãi cẩn thận, đoàn Lục Cẩm Dao cũng mang theo nha , nhanh sắp xếp thỏa.
Khương Đường còn đang ở cữ, tuy rằng chỉ còn hai ngày cuối nhưng cũng ở cho đủ ngày đủ tháng.
Một tháng thật sự gian nan, thể gió cảm lạnh, Khương Đường ngẫu nhiên sẽ với Cố Kiến Sơn thật ở cữ cần khắc nghiệt như , Cố Kiến Sơn chỉ sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, nếu thật sự xảy chuyện gì thì soa, đến lúc đó hối hận thì cũng muộn.
Khương Đường cứ như thuyết phục.
Lục Cẩm Dao gửi thư sẽ đến dự tiệc trăng tròn, nhưng đường xá xa xôi, đoán chừng sẽ thể tới đây quá nhanh , hai ngày nàng đêu cho tới cổng thành đợi, hôm nay mới đón về phủ.
Khương Đường ở trong phòng dọn dẹp, đó gọi Nhược Nhược tỉnh dậy, tránh khi tới bé ngủ nhiều.
Đợi ba mươi phút, nha bẩm báo : “Đại nương tử, Vĩnh Ninh hầu lão phu nhân, phu nhân, tiểu công tử tới.”
Khương Đường: “Mau mau mời tới.”
Gần một năm gặp, Khương Đường nhiều lời , nhưng khi thấy Lục Cẩm Dao và Trịnh thị tới, nàng mở miệng như thế nào.
Khương Đường hành lễ: “Lục tỷ tỷ, mẫu .” Chiêu ca nhi cũng quy củ: “Gặp qua Đường di.”
Khương Đường lâu thấy Chiêu ca nhi: “Mau đến xem .”
Nàng với Lục Cẩm Dao cùng Trịnh thị: “Mẫu cũng qua xem , lúc hẳn tỉnh táo .”
Trịnh thị Khương Đường: “Được, … Con ?” Khương Đường : “Con chỗ nào cũng cả, mẫu mau xem Nhược Nhược .”
Trịnh thị cẩn thận qua đó, đời hơn một tháng, còn bộ dáng như mèo con mới sinh nữa, nảy nở hơn nhiều.
Đầu tóc đen nhánh mềm mại, đôi mắt to tròn đen láy, tò mò quan sát hết chỗ tới chỗ .
Khuôn mặt nhỏ trắng như phấn, tay nhỏ cũng mềm mại nộn thịt.
Trịnh thị thở dài một tiếng, cứ gọi “tiểu tâm can tiểu tâm can”, khiến Khương Đường đang phía sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-642.html.]
Lục Cẩm Dao kỹ xem, cảm thấy hài tử thật sự xinh : “Cũng giống ngươi sáu bảy phần, còn thì giống Ngũ .”
Nói giống Cố Kiến Sơn chỉ là cho dễ , hài tử còn nhỏ như , thể bé giống Khương Đường là chuyện dễ dàng, thể chỗ nào giống Cố Kiến Sơn chứ.
Mà Cố Ninh Chiêu đang há mồm thật lâu khép : “… Nhược Nhược , là Chiêu ca ca, là Chiêu ca ca thương nhất, một ca ca nha, Chiêu ca ca sẽ bảo vệ .”
Tiểu tôn nữ như trân bảo, Trịnh thị thật là ngậm ở trong miệng sợ tan, nâng
tay sợ rớt, quan trọng nhất là Nhược Nhược sợ lạ, gặp là sẽ há miệng gọi “y nha, y nha”.
Lục Cẩm Dao cảm thán : “Lớn lên thật xinh , tên cũng dễ .” Cho dù là nhũ danh đại danh thì đó cũng đều là kỳ vọng của phụ mẫu.
Ba hài tử, nhưng Nhược Nhược còn quá nhỏ, chịu bao lâu ngủ mất, cũng chỉ thể rời .
Khương Đường : “Ngày mai là tiệc trăng tròn, con cũng mời ai, phiền mẫu cùng Lục tỷ tỷ tới dự .”
Khương Đường tất nhiên cũng hy vọng buổi tiệc náo nhiệt một chút.
Trịnh thị : “Cái là gì , vốn dĩ cũng nên đến xem, con nghỉ ngơi cho , chăm sóc Nhược Nhược thật sự vất vả.”
Khương Đường lắc đầu: “Có ma ma và bọn nha giúp đỡ, tính là vất vả, mẫu và Lục tỷ tỷ cũng nghỉ ngơi , buổi tối sẽ tiệc đón gió tẩy trần cho .”
Cố Kiến Sơn tối nay về , chờ tới ngày mai, lúc về kịp tiệc trăng tròn.
Buổi chiều Trịnh thị ôm Nhược Nhược đến hơn một canh giờ, chờ hài tử ngủ mới cho bà v.ú ôm .
Trịnh thị thật sự yêu thích thôi, nhưng bà thể ở Tây Bắc quá lâu, chỉ nguyện nơi nhân kiệt địa linh, tiểu tôn nữ thể bình an trưởng thành. Chuyện Khương Đường sinh hài tử sợ là ít , An Dương bên cũng , chẳng qua An Dương đang mang thai, cách nào tới đây.
Mà tiệm lẩu, Lưu gia tự nhiên cũng , nhưng tới Tây Bắc một chuyến thật sự đáng, nên chỉ gửi tặng một ít lễ vật.
Buổi tối, Khương Đường đón gió tẩy trần cho ba , thức ăn bàn tệ, còn món đặc sản của Liêu Thành.
Trên đường cũng ăn vô, ăn một bữa như thật sự tệ, cũng coi như cơm no rượu say.
Chờ đến mùng sáu, Khương Đường ở cữ xong, đầu tiên là rửa mặt chải đầu một phen, đó trang điểm chải chuốt, chờ giữa trưa sẽ chuẩn tiệc trăng tròn cho Nhược Nhược.